Phần 420: Hổ Sơn bức cung. (1)
“Không cần hỏi Đát Cơ nương nương, chi tiết cũng không cần làm rõ, nếu người bị mất tích đều là ở đó thì kế luận được rồi… đến quan gia còn tránh xa, đệ đừng trêu chọc vào… Ài, chuyện này e là đến quan gia cũng đau đầu.” Vương Kế Ân nói xong thì đứng dậy đi vào tẩm cung, lát sau đi ra vẫn gọi Lãnh Nghệ sang một bên dặn: ” Bắt người bên cạnh Đát Cơ nương nương, dùng nghiêm hình tra khảo chúng, tin rằng chúng không vô tội đâu, sau đó tới bẩm báo cho Hoa Nhị nương nương để người biết chuyện đã xử lý xong. Xử lý ra sao để Hoa Nhị nường nương quyết. Còn với Đát Cơ mỹ nhân, coi đây như một sự cảnh cáo.”
Mặc dù cách xử lý của Vương Kế Ân không làm Lãnh Nghệ tán thành, nhưng y cũng hiểu, Triệu Quang Nghĩa hiện giờ rất cố kỵ vấn đề liên quan tới phi tần của ca ca ông ta. Nếu ông ta dám giết ca ca mình đoạt ngôi thì sợ gì mấy phi tần, vấn đề ông ta là hoàng đế, góc độ suy nghĩ vấn đề khác người thường, đúng sai không quan trọng bằng được mất.
Lãnh Nghệ lại xin Vương Kế Ân tiếp tục để đám cung nữ thái giám kia theo mình, bọn họ không tệ, ít nhất lúc đàn chó xông tới, ai nấy đều sợ hãi, nhưng không ai bỏ trốn, vậy là có thể trông cậy được rồi.
Sau đó Lãnh Nghệ tập hợp bọn họ lại, nghiêm túc nói: “Bây giờ ta có một nhiệm vụ giao cho các ngươi, ngàn vạn lần đừng làm hỏng, xong việc rồi ta nhất đỉnh bẩm báo quan gia, thỉnh công cho các ngươi.”
Mười cung nữ thái giám hưng phấn khom người: “Xin đại nhân sai bảo, dù lên núi đao biển lửa, bọn nô tài cũng hoàn thành.”
“Tốt.” Lãnh Nghệ ngoắc tay bảo họ tới gần: ” Các ngươi tìm cách tới tẩm cung của Đát Cơ nương nương, bắt cóc ả cung nữ Huyết Nga kia tới Hổ sơn. Chuyện này phải làm thật bí mật, có làm được không?”
“Được ạ!” Mười người gật đầu, vì sự kiện va chạm hôm nay bọn họ sớm thù hận ả cung nữ ác độc đó rồi, nay có thánh chỉ chống lưng, tội gì không tranh thủ báo thù:
Bọn họ túm tụm lại thương lượng một lúc rồi một nửa chia ra hành động, một nửa theo Lãnh Nghệ nghe sai bảo.
Khi Lãnh Nghệ dẫn người quay lại Hổ Sơn thì thú ý đã trị thương xong cho hổ rồi, y hạ lệnh cho toàn bộ thị vệ và người nuôi hổ ở lại phòng gác không được ra ngoài, lại sai thái giam cung nữ của mình gác cửa.
Hổ Sơn vẫn còn loang lỗ vết máu chưa được rửa hết, bốn con hổ bị thương cũng đã được cho ra khỏi lồng, hai con thương nặng nằm bẹp đó liếm lông, hai con thương nhẹ hơn vẫn có thể đi lại. So với sáng nay cả đàn đông đúc chạy qua chạy lại nô đùa thì là tình cảnh trái ngược.
Lãnh Nghệ dù không hiện cảm gì với chúng cũng không khỏi chạnh lòng, cơ bản chúng không có lỗi gì, kể cả Nguyên Soái, chỉ là bản năng như vậy.
Đám thái giám cung nữ vậy mà làm việc rất đắc lực, kiếm được cái kiệu khiêng một người chân tay bị trói chặt cùng đánh ngất vào.
Chính là cung nữ ác động Huyết Nga chuyên xúi bẩy Đát Cơ.
Lãnh Nghệ sai đám thái giám này cũng ra ngoài canh chừng, không cho bất kỳ ai vào. Đợi người đi hết, Lãnh Nghệ cởi thừng trên người ả, vẫn buộc chặt hai chân, rút trâm trên chính đầu ả đâm vào cánh tay tới chảy máu.
Cơn đau làm Huyết Nga tỉnh lại, còn chưa kịp nhìn rõ xung quanh thì người bị nhấc lên, đưa qua hành lang rồi thả xuống.
Huyết Nga hét thảm thiết, khi sắp đập đầu vào đá phía dưới thì người khựng lại giữa không trung, ả cảm giác được cơn đau tới từ chân, như có gì đó thít chặt cổ chân. Trong trạng thái treo ngược đó, ả cố gắng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người lạnh lùng khoanh tay đứng đó.
Chính là tên ngự đái Lãnh Nghệ.
Chẳng lẽ y bị mình sỉ nhục nên tức giận, nên báo thù, Huyết Nga cố gắng nói thật hòa hoãn: “Lãnh ngự đái, lúc nãy nô tỳ ăn nói khó nghe đắc tội với ngài, xin ngài đại nhân đại lượng tha cho nô tỳ… Ả, tay ta, tay ta, cứu, cứu với…”
Thì ra trong lúc Huyết Nga ngẩng đầu lên nói chuyện, tay vô lực thõng xuống bị một con hổ nhảy lên cắn vào bàn tay.
Huyết Nga đau khủng khiếp, vội vàng co cả hai tay lên, nhìn lại thì mất nửa bàn tay rồi, lòi cả xương. Ả vừa đau vừa sợ, gào thét ấm ĩ, đồng thời cũng phát hiện ra, mình đã bị đưa tới Hổ Sơn. Ả thừa biết nơi này rất hẻo lánh, dù hét khản cổ thì người ngoài cũng không nghe thấy gì.
Hai con hổ không ngừng nhảy lên, chỉ cách ả một đoạn rất ngắn, ả liên tục cong người lên, tránh xa chúng, cố gắng trấn định kêu: “Lãnh đại nhân, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên mạo phạm ngài, chỉ vì lệnh trên không dám trái mới nói thế, xin đại nhân tha mạng.”
Lãnh Nghệ chẳng nói chẳng rằng cứ thế lạnh băng nhìn ả từ cong mình như tôm tới khi mệt mỏi người mỗi lúc một thẳng hơn, khoảng cách với hai con hỗ ngày một gần, tóc mấy lầy bị chúng tát trúng, rơi lả tả.
Mặc kệ ả gào khóc thế nào, Lãnh Nghệ vẫn im lặng xem màn biểu diễn đặc sắc.
Chân bị thít ngày một đau, tay bị thương đang chảy máu, sức lực nhanh chóng suy kiệt, ả cong mình lên lần cuối kêu thảm: “Lãnh đại nhân, ngài muốn nô tỳ làm gì cũng được, chỉ mông đại nhân tha mạng.”
Lãnh Nghệ rốt cuộc cũng lên tiếng, cực kỳ thong thả: “Được, vậy cho ta biết mười ba cung nữ kia mất tích là sao… Ta nghĩ ngươi hẳn biết hậu quả lừa ta chứ?”
“Nô tỳ biết! Nô tỳ nói, đúng là nô tỳ biết có người mất tích… nhưng nô tỳ không biết họ chết trong Hổ Sơn.” Tiết Nga nói thật nhanh:
“Nói dối, ngươi là người gọi họ đi, sao không biết.”
“Nô tỳ không nói dối, khi đó nương nương bảo gọi một cung nữ tới, nương nương muốn xem hổ ăn thịt người… Nhưng không phải ăn thật. Nương nương chỉ treo ngược chúng, xem hổ nhảy lên làm chúng la hét, nương nương rất thích. Chơi chán kéo chúng lên, chỉ có thế.”
Lãnh Nghệ cười nhạt, ả này chết tới nơi rồi vẫn còn đầy mồm dối trá, mười ba cung nữ kia đều đã bị tháo khớp hàm để không la hét được, làm gì có chuyện như ả nói, rõ ràng lấy ý tưởng từ việc làm của mình mà bịa đặt ra. Lại hỏi: “Thế họ mất tích khi nào?”