Phần 418: Trò chơi vô nhân tính. (2)
Lãnh Nghệ cố kìm nén cảm giác ghê tởm khi đối diện với nữ nhân này, nói thẳng thừng: “Nương nương, thần chẳng có hứng thú gì với cái trò vô nhân tính này, sở dĩ muốn đi xem là để chứng thực mà thôi! Giờ xem ra là đúng rồi, nếu thần đoán không sai, những thi thể ở Hồ Sơn hẳn là cung nữ trong tẩm cung của nương nương?”
Đát Cơ phát ra âm thanh tức cười: “Ngươi có ý đồ gì, bản cung biết thừa, ta dẫn ngươi theo để ngươi thấy, ta có thứ còn thích hợp cắn người hơn cả hổ. Có thể khống chế chúng cắn người bị thương chứ không chết người. Ta thích trò chơi này, nhưng không muốn lấy mạng người. Thi thể ở Hổ Sơn không phải người trong tẩm cung của ta.”
Lãnh Nghệ lạnh lùng chắp tay: “Vậy xin nương nương cho kiểm tra.”
Đát Cơ mặt phủ sương giá: “Ngươi không tin bản cung?”
“Chẳng qua là kiểm tra nhân số thôi, sao nương nương lại không chịu chứ? Chẳng lẽ lời nương nương nói là giả à?” Lãnh Nghệ cũng dần không khác khí nữa:
“Ngươi muốn kiểm tra cũng được thôi, nhưng nếu không thiếu ai, ngươi sẽ phải có câu trả lời cho bản cung đấy.” Đát Cơ tỏ ra chẳng sợ hãi gì, phất tay: ” Gọi toàn bộ người tới đây, xếp hàng cho y điểm danh.”
Chẳng mấy chốc người trong cung tới cả, xếp thành hai hàng, thái giám và cung nữ riêng, trừ cung nữ béo vẫn run cầm cập trên mặt đất.
“Ta điểm danh tới ai thì bước ra khỏi hàng! Thúy Yên.” Lãnh Nghệ bắt đầu đọc, ai ngờ vừa đọc cái tên đầu tiên đã chẳng có ai đi ra, y đọc lần nữa: ” Thúy Yên!”
Vẫn không ai phản ứng!
Đát Cơ tức giận: “Thúy Yên là ai? Đâu rồi? Chết đâu rồi?”
Đám cung nữ thái giám cúi thấp đầu không nói.
Thị nữ cầm roi thì thầm: “Nương nương, nô tỳ thấy lâu rồi không kẻ nào bị phạt, chúng ngứa da rồi.”
“Được, vậy ngươi giúp ta giáo huấn chúng thật kỹ vào.”
Lãnh Nghệ chắp tay: “Nương nương, để thần tra rõ đã rồi trách phạt sau được không?”
Cung nữ cầm roi như không nghe thấy Lãnh Nghệ nói gì, cây roi quất lên không chát một tiếng đanh gọn, sau đó trút xuống đám thái giám cung nữ như cuồng phong bạo vũ.
Tiếng la thảm thiết, máu thịt toe toét.
“Càn rỡ! ” Lãnh Nghệ nổi giận chỉ ả: ” Đoạt lấy roi của ả!”
Mấy cung nữ thái giám theo y nhìn nhau đùn đẩy, rốt cuộc như đạt được thỏa thuận ngầm, toàn bộ lao tới tôm lấy cung nữ kia, giật roi của ả.
Cung nữ cầm roi la hét: “Ngươi đâu, phản rồi, đánh chết, đánh đi, đánh mạnh vào.”
Bên kia chỉ có sáu người hưởng ứng ả vì người ta đoạt roi là để cứu họ, ai ngu dại giúp ả, bên Lãnh Nghệ có tới mười người, thế là chẳng ích gì, bị bên Lãnh Nghệ đánh bật lại.
Đát Cơ tức tới toàn thân run lên, chỉ mặt Lãnh Nghệ: “Phản rồi, đám người này là người cung nào, tên là gì? Nói! Bản cung ném chúng cho chó ăn.”
Lãnh Nghệ lạnh lùng đe dọa: “Bọn họ theo thần phụng chỉ phá án, nếu nương nương còn ngăn cản, vậy thần báo với quan gia là nương nương lo chuyện bại lộ, nên không cho điều tra.”
“Nói đi!” Cung nữ cầm roi không ngờ như ả điên, tay suýt xỉa vào mặt Lãnh Nghệ: ” Cẩu quan, giỏi thì đi mách đi, nương nương nhà ta không sợ ngươi!”
“Tốt! Nếu Nương nương đã nhận mang người đi nuôi hổ rồi thì không còn gì để nói nữa, cáo từ!” Lãnh Nghệ chắp tay một cái đi luôn:
“Khoan!” Đát Cơ đuổi theo tức giận: ” Ai nhận chứ, đừng ngậm máu phun người, ngươi thích tra thì cứ tra đi. Ngươi mà không tra ra thì ngươi biết tay ta.”
Lãnh Nghệ không để ý tới lời uy hiếp, quay trở lại đọc danh sách, vừa cách mấy người đã không ai đáp, lần này Đát Cơ cũng kinh ngạc.
Cuối cùng dựa theo danh sách đọc xong, thiếu đúng 13 người, không hơn không kém, bằng số người chết ở Hổ Sơn.
Đến Đát Cơ cũng thấy chuyện không ổn, đùng đùng nổi giận la hét: “Rốt cuộc là sao, bọn chúng đâu rồi, các ngươi còn không nói, bản cung cắt lưỡi từng đứa một.”
Rốt cuộc cũng có một cung nữ già run rẩy đáp: “Nương nương, cũng không biết vì sao, tối hôm trước vẫn cùng ăn cơm với họ, sáng hôm sau thức dậy đã không thấy đâu nữa rồi. Như đột ngột biến mất vậy.”
Đát Cơ gào lên: “Vì sao không bẩm báo?”
Cung nữ già ngậm miệng.
Lãnh Nghệ đáp thay: “Bọn họ sợ nương nương nên không dám nói đấy.”
“Có đúng không?” Giọng Đát Cơ cao vút lên:
Câu này làm gì có ai dám thừa nhận, thế là lại im lặng…
Cung nữ cầm roi lại nói: “Nương nương, đám này được họ Lãnh kia chống lưng, đâu coi nương nương ra gì nữa.”
Đát Cơ đang sôi máu, nghe thế càng mất trí: “Đánh, đánh đến khi chúng mở mồm thì thôi.”
Cung nữ cầm roi đó dẫn mấy người nữa xông vào đấm đá đám thái giám cung nữ quỳ dưới đất, Lãnh Nghệ quát lớn: “Nương nương dừng tay.”
Đát Cơ lạnh nhạt: “Bản cung giáo huấn nô tài, không tới lượt ngươi xen vào.”
Đánh một lúc đám người kia chỉ ôm đầu chịu trận, cung nữ cầm roi xoa cổ tay: “Bọn chúng không chịu nói, nương nương thả chó ra đi.”
“Đúng!” Đát Cơ mắt rực sáng tàn khốc, gằn giọng: ” Thả chó.”
Năm tên thái giám buông tay, năm con chó lao tới như điên dại, mười người của Lãnh Nghệ mặt vàng như đất muốn chạy, nhưng Lãnh Nghệ đứng đó, họ không dám đi, tụ cả lại một chỗ.
Năm con chó này đúng là được huấn luyện, cứ nhè chỗ nhiều thịt không phải nơi yếu hại cắn, cắn máu me tung tóe, làm Đát Cơ nhìn hưng phấn không kiềm chế được.
“Đủ rồi! Nương nương đúng là đem mười ba cung nữ cho hổ ăn, giờ lại muốn giết người bịt miệng, thần chỉ đành báo cho quan gia thôi!” Lãnh Nghệ cả đời không ngờ sẽ có chuyện thế này xuất hiện trước mắt, chắp tay một cái:
“Đứng lại!” Đát Cơ quát, đồng thời phất tay một cái lệnh năm tên thái giám dẫn chó đi, mắt trừng lên nhìn Lãnh Nghệ muốn toét ra vì căm hận: ” Đừng có mà lấy quan gia ra dọa bản cung! Ngươi thích tra thì cứ tra, nhưng đừng hòng vu oan giá họa cho bản cung.”
Nói rồi quay ngoắt người bỏ đi.
“Cẩu quan, ngươi đợi đó! Thế nào cũng khiến ngươi muốn sống không được, chết không xong.” Cung nữ cầm roi nhổ một bãi nước bọt về phía Lãnh Nghệ:
Lãnh Nghệ nghiêng người né tránh, mắt lạnh lrco nhìn ả cung nữ đang bỏ đi, hỏi thái giám bên cạnh: “Ả là ai?”
Thái giám già đáp: “Ả là Tiết Nga, vì độc ác hung dữ, mọi người gọi ả là Huyết Nga ạ.”
“Được rồi, các ngươi mau mời thái y tới trị thương cho họ đi.”
Hai cung nữ liền chạy đi ngay.