Phần 417: Trò chơi vô nhân tính. (1)
Dù Lãnh Nghệ biết trong vòng 5 ngày qua chỉ có Đát Cơ mỹ nhân và thái tử tới Hổ Sơn, nhưng y không trực tiếp đi tìm họ, một là tránh bứt dây động rừng, hai là y không muốn gây ấn tượng đã nhận định họ là tội phạm, chẳng may sau này không phải họ, coi như đã gây thù chuốc oán rồi. Vì thế Lãnh Nghệ thà chọn cách ngu ngốc, đi tra từng nơi một.
Trước tiên làm kiểm kê từ tẩm cung của Triệu Quang Nghĩa, để sau này tới bất kỳ đâu cũng không ai nói được gì, tới quan gia còn bị kiểm tra, ngươi từ chối, chẳng lẽ ngươi cao hơn quan gia?
Không phát hiện ra ai mất tích ở tẩm cung Triệu Quang Nghĩa, y cầm danh sách tới chỗ hoàng hậu, tin tức trong cung lan đi rất nhanh, vì thế y đi tới đâu thuận lợi tới đó.
Từ hoàng hậu tới các phi tần, tiểu vương gia, tiểu công chúa của Triệu Quang Nghĩa đều không thiếu ai.
Sau đó là tới hậu cung của thái tổ hoàng đế rồi, lần này còn thuận lợi hơn, có Khai Bảo hoàng hậu đi cùng, cũng không phát hiện nơi nào thiếu người.
Cuối cùng cũng tới mục tiêu chính của y, tẩm cung của Đát Cơ mỹ nhân, kết quả là đóng cửa, không ai tiếp.
Lãnh Nghệ rất kiên trì, sai cung nữ gõ cửa, gõ chán chê mới có một cung nữ béo hùng hổ đi ra quát: “Làm cái gì thế hả?”
“Lãnh ngự đái phụng chỉ điều tra cung nữ mất tích.” Cung nữ phía Lãnh Nghệ nói:
“Không có ai mất tích hết!” Cung nữ béo nói xong định đóng cửa lại:
“Các ngươi nói xuông không được, phải điểm danh kiểm tra, vì sao các ngươi không cho vào?”
“Nương nương bọn ta nói, muốn thanh tĩnh không được quấy nhiễu.”
Cung nữ phía Lãnh Nghệ là người bên cạnh Triệu Quang Nghĩa, nói tới ngang ngược, ai bằng bọn họ? Để cung nữ của một mỹ nhân bắt nạt thì sau này họ còn ngẩng mặt nhìn ai được nữa, xô cửa xông vào.
“Ngươi muốn làm gì, định tạo phản à? Người đâu, có kẻ tới đây phá phách.” Cung nữ béo tru tréo thế là mười mấy thái giám cung nữ hùng hổ xông ra:
Cung nữ kia sợ hãi lùi lại, cung nữ béo đắc ý định đóng cửa, ai dè cửa bị người ta đá tung, lực đạo rất mạnh, làm ả loạng choạng suýt ngã, định mắng chửi thì Lãnh Nghệ giơ cao đai lưng vàng, tất cả tái mặt quỳ xuống.
Lãnh Nghệ nói lớn: “Bản quan phụng chỉ tra án, kẻ nào ngăn cản là kháng chỉ.”
Đám cung nữ thái giám còn ai dám cãi lại, ngoan ngoãn đi bẩm báo.
Đát Cơ rốt cuộc cũng đi ra.
Nữ tử này y phục hoa lệ, cũng có thể coi là xinh đẹp, nhưng không có gì nổi bật, thậm chí có không ít cung nữ xinh đẹp hơn, cằm hơi nhọn, má thì cao, tạo cảm giác là người khắc bạc.
Cung nữ béo rụt rè chạy tới: “Nương nương, bọn chúng nhất định xông vào…”
Đát Cơ vung tay tát chát một cái, tát mạnh đến nối cung nữ béo gần như quay một vòng: “Ta đã dặn thế nào?”
Cung nữ béo không dám ôm mặt, lí nhí nói: “Nương nương dặn, trừ quan gia không một người nào được vào.”
“Vậy y là cái gì, là chó hay lợn?”
Đát Cơ đưa tay ra, tức thì có một cung nữ đặt roi vào tay ả, ả quất chát một cái, máu tóe ra, cung nữ béo không dám kêu một lời.
Cung nữ đưa roi quát: “Bao nhiêu người như vậy mà không trông nổi cửa, tất cả các ngươi khó thoát tội.”
Thế là tiếng roi quất lại vang lên liên tục, rốt cuộc có một cung nữ không chịu nổi la lên, thế là ngọn roi như có mắt nhắm vào cun nữ đó quát xuống.
“Đủ rồi! Nương nương.” Lãnh Nghệ quát: ” Ti chức phụng chỉ tra án, không phải lỗi của họ.”
Đát Cơ ném roi cho cung nữ, giọng the thé vút lên cao chói tai: “Tra án tới tận chỗ bản cung rồi à? Chẳng lẽ thái tổ không còn, các ngươi liền coi ta không ra gì sao? Tới bắt nạt ta à?”
Lãnh Nghệ dõng dạc nói: “Nương nương, thần phụng chỉ dụ quan gia tra án, nơi nào cũng phải tra, không phải tới bắt nạt ai.”
“Ta không cần biết ngươi tra cái gì, cút đi cho bản cung.” Đát Cơ không để đai lưng của Triệu Quang Nghĩa vào mắt, lạnh giọng quát:
Lãnh Nghệ buộc đai lưng vào hông, chắp tay nói: “Nương nương chắc chưa biết, hôm nay ở Hổ Sơn phát hiện ra hơn mười cái xác, trải qua điều tra phát hiện đều là cung nữ. Quan gia hạ chỉ ti chức điều tra, ngay cả chỗ quan gia và hoàng hậu đều tra rồi, vì sao tới chỗ nương nương lại không thể tra? Nếu thế thần về bẩm báo với quan gia vậy?”
Đát Cơ quay sang nhìn cung nữ béo: “Tại sao chuyện này lại không nói với bản cung?”
Cung nữ béo rùng mình không dám nói.
Cung nữ cầm roi nói nhỏ: “Nương nương, nếu ả không chịu mở miệng thì để thứ mở miệng chăm sóc ả đi.”
“Ừ, rất tốt, người đâu, đem đi nuôi chó.”
“Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng!” Cung nữ béo hoảng lên gào khóc:
Mấy thái giám xông tới muốn kéo cung nữ béo đi, cung nữ béo biết đi chuyện này là chết chắc, nên gào khóc cầu xin như điên loạn.
Lãnh Nghệ bước sang một bước: “Nương nương định đưa ả đi cho chó cắn sao?”
“Đúng đấy!” Đát Cơ thản nhiên thừa nhận:
Lãnh Nghệ bất ngờ đề nghị: “Thần chưa từng thấy cho cắn người, nếu vậy có thể cho thần xem không?”
“Ngươi cũng hứng thú với cái này à?”
“Thần chưa thấy tất nhiên là hứng thú rồi.”
“Được, nếu ngươi muốn xem cho người đại chiến thì theo bản cung.” Đát Cơ xoay người thong thả bước đi vào trong cung, hai thái giám kéo cung nữ béo vẫn gào khóc đi theo:
Cách khá xa Lãnh Nghệ đã nghe thấy tiếng chó sủa liên hồi, tuy không so được với tiếng hổ gầm nhưng cũng hết sức uy thế. Cung nữ béo thì sợ tới nhũn người, bị kéo đi như chó chết.
Bọn họ đi tới một cái cổng vòm, hai thái giám tráng kiện thi lễ.
Đát Cơ phất tay, hai thái giám mở cửa, liền thấy viện tử rộng rãi, có năm thái giám tay giữ xích sắt, đầu kia là năm con chó to sủa điên cuồng, con nào con nấy răng nhọn hoắt, dãi dớt nhễu nhại, ra sức muốn thoát khỏi xích.
Lãnh Nghệ nhìn cảnh này là có thể phán đoán rồi, nói: “Chó cắn người sao kích thích bằng hổ cắn người.”
Đát Cơ hưởng ứng ngay: “Đúng vậy đấy, nhưng mà hổ không dễ khống chế, một khi ra tay quá nặng, sẽ chết người ngay, không như chó, có thể thong thả thưởng thức trò chơi này, nhanh hay chậm tùy ý, thú vị lắm phải không?”