Phần 413: Tướng quân và nguyên soái
Rất thần kỳ, Lãnh Nghệ vừa đeo mặt nạ, Hoa Nhị phu nhân cũng thay đổi hẳn, sôi nổi hẳn lên: “Mạnh Lang, chàng lại có thể cùng thiếp đi thăm đám Uy Vũ tướng quân rồi, thật tốt. Chúng ta xuống đi.”
“Xuống!?” Lãnh Nghệ nhìn quanh, ở đây chỉ có một chỗ để xuống thôi, y không dám tin: ” Xuống đâu?”
“Xuống Hổ Sơn!”
“Không được! Nguy hiểm lắm!”
Hoa Nhị phu nhân nhoẻn miệng cười: “Chàng vẫn nhát gan như vậy, xem thiếp này.”
Nói rồi đi nhanh về phía trước.
Lãnh Nghệ còn cách nào khác là đi theo chứ, hai người tới trước một gian phòng, Hoa Nhị phu nhân hết sức thuần thục đẩy cửa vào, lấy hai chiếc chìa khóa, đi mở một cánh cửa sắt.
Bọn họ theo bậc thang đi xuống, chiều cao ngang bằng nhà hai tầng, xuống tới nơi thi khá tối, tiếp tục lại đi tới một cánh cửa sắt.
Đây kỳ thực là hàng rào sắt, do những thanh sắt to bằng chén rượu tạo thành, nhìn qua hàng rào, đàn hồ cũng đang nhìn chúng chằm chằm.
Không ngờ Hoa Nhị phu nhân lại tiếp tục mở khóa, Lãnh Nghệ sợ tới tóc dựng đứng, giữ tay nàng lại: “Đừng, nguy hiểm lắm, cứ đứng xem thế này là được.”
“Chúng do chúng ta nuôi, không làm thiếp bị thương đâu.”
“Không! Súc sinh vẫn là súc sinh, tính hoang dã của chúng không thể thuần hóa hoàn toàn được.” Lãnh Nghệ vẫn lắc đầu, giống như chó mèo vậy, dù đã sống với con người bao đời, vẫn thi thoảng có vụ chúng cắn người vô cớ đấy thôi:
Hoa Nhị bắc tay làm loa gọi: “Chinh Đông tướng quân, lại đây.”
Lập tức con hổ vốn đang nằm nhổm dậy, vọt người chạy tới, đến bên hàng rào đưa mũi ngửi ngửi, có vẻ nó ngửi thấy mùi thơm trên người Hoa Nhị phu nhân, cặp mắt hung dữ liền trở nên ngoan ngoãn như mèo.
Hoa Nhị vô cùng cao hứng, tíu tít chỉ từng con hổ giới thiệu: “Nó là Chinh Đông, ngoài ra còn có Chinh Nam, Chinh Tây, Chinh Bắc cùng An Nam, An Tây, An Bắc, An Đông cùng với Tả, Trung, Hữu. Ngoài ra con có nhúm lông trắng ở tán là Nguyên Soái, nó là hổ vương lớn nhất, con nào cũng sợ nó.”
Lãnh Nghệ lần đều tiếp xúc gần với hổ như thế, tuy có hàng rào lớn ngăn cách vẫn sợ hãi đứng cách một khoảng, người rờn rợn thế nào, y vẫn giữ quan điểm không tiếp xúc quá gần với chúng: “Thật sao?”
“Đương nhiên rồi… Í!” Hoa Nhị phu nhân nhíu mày, hít mũi: ” Thối quá, trên người mày sao thối thế, Chinh Đông tướng quân, bọn chúng không tắm tử tế cho mày hả? Đám nô tài này, bản cung phải giáo huấn chúng.”
Lãnh Nghệ cũng ngửi thấy mùi thối trên người hổ, nhìn kỹ còn thấy vết máu ở miệng và ria chúng, hẳn là do chúng được ăn đồ tươi.
Hoa Nhị phu nhân chỉ tay lệnh: “Chinh Đông tướng quân, nằm xuống.”
Con hổ không ngờ nằm bò xuống thật, Lãnh Nghệ ngạc nhiên vô cùng: “Nó ngoan thật đấy.”
Hoa Nhị rất đắc ý còn vươn tay ra xoa đầu nó, Lãnh Nghệ hết hồn xông tới cản nàng thì không kịp, bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn đã vỗ vỗ lên đầu nó rồi. Lãnh Nghệ muốn kéo nàng lại, con hổ lạnh nhạt đưa mắt liếc y.
Kết quả không có gì xảy ra, con hổ nằm đó liếm láp bộ lông mình, để nàng vuốt ve, Lãnh Nghệ mới từ từ buông tay nàng.
Hoa Nhị phu nhân lần lượt gọi tên chúng, gọi tên con nào, con đó chạy tới để nàng sờ đầu, sờ hết lượt không thấy Nguyên Soái Đâu, nàng gọi lớn: “Nguyên Soái, mày đâu rồi?”
Gọi hồi lâu không thấy nó tới, Hoa Nhị phu nhân phồng má giận dỗi: “Chắc là ăn no ngủ rồi, trước kia thiếp còn cưỡi nó đấy!”
“Hả? Cưỡi hổ sao?”
“Đúng thế, khi đó thái tổ còn đi cùng thiếp mà, chàng không tin cứ hỏi thị vệ ở đây.”
Lãnh Nghệ từng nghe tới những chuyện người và hổ như thế rồi, nhưng dù thế nào đi chăng nữa y vẫn không tán đồng, thực sự quá nguy hiểm, chúng rất dễ kích động, lúc đó sức mạnh đôi bên quá chênh lệch, con người không có bất kỳ khả năng phản kháng nào. Y không bao giờ tin vào chuyện con người tay không đánh chết hổ. Chẳng lẽ ý thức nguy hiểm của người xưa kém như vậy, có lẽ vì nhận thức về động vật hoang dã còn chưa đủ nên mới vậy chăng?
Hoa Nhị phu nhân chơi với đám hổ gần một canh giờ, thậm chí nàng còn sờ vào răng chúng: “Mạnh lang, thiếp muốn mở cửa vào cưỡi chúng.”
“Không được!” Lãnh Nghệ dứt khoát nói: ” Ta tuyệt đối không cho nàng vào đó.”
“Xin chàng đó.” Hoa Nhị ngúng ngẩy làm nũng, dựa vào người y, ai oán ngước mắt nhìn:
“Không, nàng nói gì ta cũng không đồng ý đâu.” Lãnh Nghệ cứng rắn lắc đầu:
Hoa Nhị phu nhân ỉu xìu buông y ra, quay lại chơi với đám hổ, chúng lúc thì xếp hàng, lúc lăn trên mặt đất, khi thì cùng nàng chạy dọc hàng rào.
Lãnh Nghệ đứng xem tới mê mẩn, dần dần cảnh giác cũng hạ xuống, khi thấy sắp đến trưa rồi mới gọi nàng về.
Hai người đi lên bậc thang tới cánh cửa sắt thứ nhất, đi được vài bước Hoa Nhị phu nhân định khóa cửa lại mới nhớ mình đề quên trên bàn, nói: “Thiếp quay lại lấy chìa đã.”
Nói xong xoay người đi ra, bất ngờ khóa cửa lại.
Lãnh Nghệ kinh hãi: “Nương nương!”
Hoa Nhị phu nhân cười khanh khách: “Thiếp chưa chơi đủ, lâu lắm rồi mới tới thăm chúng, thiếp muốn chơi thêm một chút, hi hi ih.”
Lãnh Nghệ cuống lên, y đoán được nàng định làm gì, giật cửa sắt đùng đùng, giọng có phần tức giận lẫn sợ hãi: “Nương nương! Mở ra! Người không được vào! Nguy hiểm lắm.”
Hoa Nhị phu nhân cười khanh khách chạy theo bậc thang đi xuống Hổ Sơn, Lãnh Nghệ nhìn thấy nàng mở cánh cửa sắt mà vừa sợ vừa giận, không dám hét to e làm đám hổ giật mình, xuống nước nài nỉ: “Nương nương! Mau về đi, thần xin người đó.”
Không ích gì cả, Hoa Nhị vẫy vẫy tay, mười mấy con hổ vây quanh nàng, cảnh tượng làm người ta muốn đứng tim. Chỉ thấy nàng cưỡi lên lưng một con hổ, vỗ mông nó: “Tả tướng quân! Lên núi! Đi.”
Con hổ đó chở nàng thong thả lên ngọn giả sơn ở giữa Hổ Sơn, nhưng con khác đi theo.
Lãnh Nghệ không chơi trò điên khùng này nữa, kéo mặt nạ xuống: “Nương nương! Thần là ngự đái Lãnh Nghệ, phụ trách an toàn cho người, mời nương nương lập tức quay lại.”
Ai ngờ việc này phản tác dụng, Hoa Nhị phu nhân vốn đang đầy hoan hỉ, lập tức mặt băng giá: “Ta không cần ngươi quản, Lãnh đại nhân mời đi cho.”
Vừa nói tới đó liền có tiếng gầm rung chuyển, chỉ thấy sau giả sơn có con hổ to lớn như con trâu, miệng ngậm khúc xương máu me đi tới.