Phần 410: Đêm sáng trăng
Đợi mãi không thấy thức ăn lên, Trác Xảo Nương ra cửa giục thị nữ, thừa lúc đó Tiểu Chu hậu thẹn thò nói với Lãnh Nghệ: “Ca ca, đừng nói những lời ấy trước mặt Xảo Nương, muội ấy thương tâm đấy, huynh không đau lòng thì muội đau lòng.”
Ông trời ơi! Mình chỉ muốn mau mau được uống chén rượu chứ làm gì mà thành tội lỗi này, Lãnh Nghệ tròn mắt: “Ta nói gì?”
Tiểu Chu hậu mặt càng đỏ như lửa đốt, run giọng: “Huynh… Huynh làm thế là ép muội.”
Lãnh Nghệ chưa kịp hỏi mình ép cái gì thì Trác Xảo Nương quay lại nói: “Thức ăn lên nhanh thôi, mọi người đợi chút.”
Lần này rượu thịt đủ cả, kỳ thực một tháng vừa rồi Tiểu Chu hậu gần như không gặp ai, nhốt mình trong phòng, ra ngoài ăn cơm chung chỉ là một hai bữa vừa rồi thôi. Hôm nay ba người vừa ăn vừa uống nói chuyện vui vẻ, bất tri bất giác bầu trời mờ đục đã trở nên trong trẻo, gió cũng ngừng, bóng đêm mông lung.
Tiểu Chu hậu đã bảy phần say, nhìn ngoài trời thời tiết tốt thì kiến nghị: “Chúng ta lên chỗ nào đó cao cao ngắm trăng đi.”
Trác Xảo Nương cũng hai má hây hây đỏ hết sức đáng yêu, nhìn quanh: “Trong trạch viện của chúng ta làm gì có lầu cao mà leo?”
“Ta biết một chỗ rất hay, theo ta.” Lãnh Nghệ uống tới lâng lâng, hiếm khi mọi người vui thế này nên tích cực hưởng ứng, nói xong đi trước:
Tiểu Chu hậu mang theo chén và món ăn, Trác Xảo Nương thì ôm vò rượu, ra ngoài thì thấy Lãnh Nghệ bắc thang lên mái nhà đều vỗ tay khen hay.
Cả ba đầu say cả rồi, hào hứng lần lượt leo lên mái nhà, đám nha hoàn thị nữ ở dưới mắt tròn mắt dẹt mà nhìn, bên trên không rộng rãi được như dưới đất nên chỉ có thể để vò rượu, ba món ăn. Lãnh Nghệ nhận lấy đĩa thức ăn cuối cùng do nha hoàn đưa cho rồi nói: “Các ngươi về nghỉ đi, không cần ở đây đợi bọn ta, đèn lồng cũng tắt đi, ta còn ngắm trăng.”
Đám nha hoàn vâng dạ, thổi hết đèn lồng ở hành lang, ai về phòng nấy.
Lúc này đêm khuya vắng lặng, mây đen bao phủ lúc ban ngày đã tan hết, trắng sáng treo cao tỏa ánh sáng nhàn nhạt. Trời xuân không lạnh mấy, chỉ là đêm rồi, hai cô gái ở trong phòng không để ý, lên mái nhà không khỏi rùng mình.
Lãnh Nghệ thấy Trác Xảo Nương xoa xoa cánh tay liền kéo nàng vào lòng, Trác Xảo Nương thẹn đỏ mặt, nhưng không muốn tránh, dựa vào bờ vai chắc chắn của trượng phu, nàng cảm thấy thoải mái và yên tâm.
Ba người đều không nói gì cả, chỉ lặng lẽ ngắm trăng xa, nơi này tuy cao, nhưng chưa đủ cao, vì thế chỉ thấy bốn xung quanh tối om, chỉ còn lại vầng trăng cô độc trên trên bầu trời, ánh trăng mềm mại như từng sợi tơ quấn lấy bọn họ.
Lòng Tiểu Chu hậu dần dần tĩnh lại như hồ nước, khẽ đọc:
Trơ mình lặng bước tây lâu…
Trăng vòng câu.
Tịch mịch ngô đồng viện thẳm…
Khóa thanh thâu.
Cắt chẳng nổi…
Gỡ càng rối…
Mối ly sầu.
Cảm thấy một riêng mùi vị…
Vởn tâm đầu.
Đó là một trong số tác phẩm đại biểu của Lý Dục, Lãnh Nghệ đương nhiên biết rồi, cảm xúc dâng lên, nhờ tới bài thơ khác tương tự cũng đọc:
Sen đỏ hương tàn ngọc điện thu…
Nhẹ cởi xiêm là…
Bước xuống lan châu…
Trong mây ai gửi lá thư qua…
Lúc nhạn bay về…
Nguyệt rọi tây lâu…
Hoa rụng tơi bời nước chảy mau…
Một mối tương tư…
Hai chốn ưu sầu…
Cảnh tình không chỗ để tiêu trừ…
Vừa nhíu mày chau…
Lại quặn lòng đau…
Đây chính là bài Nhất Tiễn Mai trứ danh của Lý Thanh Chiếu, hai người đều đi lên lầu tây, ưu thương đầy lòng, ý cảnh sâu xa. Bài thơ của Lý Thanh Chiếu sáng tác sau cả trăm năm, ít nhiều bị ảnh hưởng của Lý Dục, nhưng miêu tả nỗi sầu biệt ly càng sâu đậm. Lý Dục miêu tả ly sầu trong lòng, còn Lý Thanh Chiếu thì hiện ra đôi mày, hai loại trạng thái, đem nỗi nhớ nhung da diết không sao xua đi được, biểu đạt động lòng người.
Tiểu Chu hậu ngước mắt nhìn đường nét góc cạnh trên mặt Lãnh Nghệ, năm xưa nàng chính vì bị những vần thơ của Lý Dục cướp mất trái tim, thế nên bất chấp tất cả mà nảy sinh gian tình với hắn sau lưng tỷ tỷ, nàng bị tài hoa của Lý Dục mê hoặc. Nếu không vì ngôi vị hoàng hậu, nàng chẳng làm thế.
Giờ đây bên cạnh một người tài hoa không kém Lý Dục, mỗi lần mở miệng làm thơ lại như đi tận vào tâm khảm người ta. Điều nàng động lòng hơn lại là có giây phúc tưởng bình thường mà hiếm có này, chỉ muốn kéo dài mãi, muốn được giống như Trác Xảo Nương, hóa thành con chim nhỏ rúc vào lòng y, để y che chắn cho mọi gió mua bão táp.
Cảm giác đó hẳn rất mỹ diệu.
Không! Không, sao mình lại có ý nghĩ đó!
Tiểu Chu hậu cưỡng ép mình quay người đi, hai tay ôm gội, nhìn mặt trăng, muốn để dung mạo trượng phu hiện lên để xua đi kích động nhất thời, xua đi ý nghĩ bất trinh của mình.
Trác Xảo Nương dựa vào lòng Lãnh Nghệ tầm mắt vừa vặn nhìn sang bên kia Tiểu Chu hậu đang cô độc co ro một mình, nghĩ tới cảnh ngộ của vị tỷ tỷ này, rất thương cảm: “Quan nhân, tỷ tỷ cũng lạnh.”
Tiểu Chu hậu giật nảy mình, nàng không ngờ Trác Xảo Nương lại nói thế, định nói không cần, nhưng lời ra tiếng miệng lại thôi, nàng muốn xem xem Lãnh Nghệ làm gì.
Nếu như Lãnh Nghệ cũng đưa tay kéo nàng vào lòng thì làm sao, mới nghĩ thế đã làm nàng quẫn bách vô cùng, nghe thấy tim mình đập thình thịch như có hai con nhỏ đang nhảy tưng tưng vậy. Mình tránh đi chứ? Nhưng nàng không muốn tránh, nàng muốn có vòng tay vững trãi, ấm áp, an toàn bao bọc mình, mấy năm sống nơm nớp ở kinh thành Đại Tống, chịu đựng tủi nhục, nàng chẳng còn là thiếu nữ đơn thuần năm xưa, điều nàng tha thiết mong có chỗ dựa như vậy mà thôi…
Đột nhiên nàng thấy người ấm áp, thì ra Lãnh Nghệ đã cởi áo khoác ngoài đắp lên người nàng, cái áo rất rộng, che hết thân thể nhỏ nhắn của nàng. Ấm, rất ấm, tựa hồ bao quanh bởi vòng tay y, nàng cũng dâng lên cảm giác phạm tội, muốn cởi ra, nhưng Lãnh Nghệ giữ lại: “Muội còn chưa khỏe lại đâu đó, cẩn thận đừng để bị lạnh.”
Trác Xảo Nương cũng nói: “Tỷ tỷ, cứ mặc đi.”
“Cám, cảm ơn muội.” Tiểu Chu hậu cảm động ấp úng nói:
Có lẽ Lãnh Nghệ không để ý câu này của Trác Xảo Nương, nhưng tâm tư nữ nhân khác với nam nhân nhiều lắm, câu này của Trác Xảo Nương có ý tiếp nhận nàng rồi.
Trăng tỏa ánh sáng dịu dịu lên thân thể ba người.
Hai nàng ở hai bên ríu rít chuyện trò với nhau, Lãnh Nghệ ở giữa, chẳng không để ý hai nàng nói gì, chỉ lẳng lẽ uống rượu gắp thức ăn, hưởng thụ âm thanh như nhạc tiên trên trời ấy. Trong lòng y chỉ mong sao thời gian mãi dừng lại ở giờ phút này, từ lúc lên kinh thành đã đủ mọi chuyện xảy ra, y suýt quên cuộc sống bình thường thế nào rồi.