Phần 409: Uống rượu thôi mà
Lãnh Nghệ đi vào phòng mới chú ý, Tiểu Chu hậu tuy mặc trang phục thông thường ở nhà, không còn phục sức lộng lẫy như trước, cũng không son phấn, song nàng vẫn duyên dáng xinh đẹp tuyệt trần, đặc biệt là khí sắc không còn u uất, không khỏi thầm khâm phục, nữ nhân khác ở hoàn cảnh nàng khó kiên cường được như thế: “Hiếm khi thấy Văn Anh muội tử cao hứng như thế, ba chúng ta uống một chút đi, ta vừa tắm xong, đột nhiên thèm uốn vài chén. Xảo Nương, trong tủ có ít rượu ngon mà hoàng hậu nương nương ban thưởng hồi Nguyên Tiêu, chúng ta nhân cơ hội này mang ra uống.”
“Vâng, để thiếp bảo nhà bếp làm vài món nhắm rượu.” Trác Xảo Nương vui vẻ đi ngay:
Tiểu Chu hậu quả nhiên rất biết nhìn mặt đoán ý: “Huynh bảo Xảo Nương đi, có phải muốn nói gì với muội không?”
Lãnh Nghệ tới gần nàng, hỏi nhỏ: “Còn mùi không?”
Tiểu Chu hậu ghé vào cổ, vào ngực y ngửi, lắc đầu: “Hết rồi, muội nghe nói dị hương của Hoa Nhị phu nhân phải bảy tám ngày mới tiêu tán, sao huynh làm được?”
“Sơn nhân tự có diệu kế.”
“Hừm, hôm nay huynh may đó, quan gia mà ngửi thấy là hỏng rồi.”
“Đa tạ muội nhắc nhở, nếu không đúng là sẽ rắc rối.” Thực ra Lãnh Nghệ vì chột dạ nên lúc rời cung cố tình chọn chỗ vắng vẻ mà đi, tránh bị người ta thấy, trong cái may cũng có phần nhờ cẩn thận của y:
“Huynh mà thực nghe muội thì tốt… Năm xưa muội cũng bảo phu quân muội, thi từ tuy là thứ tốt, nhưng chỉ để điều chỉnh tâm trạng thôi, đừng quá sa đà vào đó… chàng ấy lại chẳng nhe…” Tiểu Chu hậu nhờ tới chuyện cũ, giữa mày lại ẩn hiện u sầu khó tan: ” Không biết chàng ấy lúc này sao rồi?”
Lãnh Nghệ vỗ về: “Yên tâm đi, có các phi tần trước kia chăm sóc, lại có Tề vương gia chiếu cố, sẽ không có vấn đề gì.”
“Lần này nếu không có huynh nghĩ ra kế hay, chàng cũng đã không được toại ngoại, ân tình này của huynh, phu thê muội không có gì báo đáp. Giờ lại ở nhà ca ca, gây cho huynh thêm phiền toái.”
“Phiền toái gì chứ, ngày ngày được nhìn đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như muội, là may mắn của ca ca ta mới đúng.”
Gò má vốn còn chút xanh xao của Tiểu Chu hậu hơi ửng đỏ, cúi thấp đầu lí nhí: “Ca ca, huynh yêu thương chiếu cố tiểu muội, tiểu muội biết, chỉ là kiếp này tim muội đã có nơi chốn, mong rằng kiếp…”
Đúng lúc này bên ngoài có tiếc bước chân, Trác Xảo Nương quay về, Tiểu Chu hậu vội quay đi rót trà.
Lời vừa rồi của Lãnh Nghệ chỉ là thanh niên hiện đại mồm mép tán dương thôi, đổi lại cô gái hiện đại đã cười khúc khích, nhiều lắm thì cảm ơn, không ai cho rằng biểu đạt điều gì cả. Nhưng nghe vào tai nữ tử cô đại thì là lời biểu lộ chân tình.
Trác Xảo Nương không chú ý sự khác thường của hai người, nàng ôm vò rượu cười khanh khách: “Quan nhân, thiếp về nhìn rượu nhà ta toàn dán chữ Triện, chẳng nhận ra được cái nào với cái nào, lại phải gọi Thảo Tuệ tới mới biết, buồn cười quá.”
Lãnh Nghệ nhận lấy vò rượu nhỏ, trên là chữ rượu Dương Cao, đây là một loại ngự tửu nấu bằng gạo và thịt dê, vì có tính nhiệt của dê nên hợp với mùa đông, Tô Đông Pha ừng có thơ “Thí khai vân mộng cao nhi tửu, khoái tả tiễn đường dược ngọc thuyền”. Y mở niêm phong rót ngay chén nhỏ nhấp một ngụm, vừa tắm xong uống một chén, lỗ chân lông nở ra, liên tục khen: ” Ngon! Ngon!”
Tiểu Chu hậu trách: “Ca ca, uống trà đi, đồ ăn chưa lên, bụng trống uống rượu không tốt.”
“Ai bảo ta bụng trống, ta ăn rồi, có rượu đây ai lại uống trà.” Lãnh Nghệ cố chấp rót rượu:
Tiểu Chu hậu đánh y một cái: “Trông huynh cũng nho nhã, sao uống rượu như phu phen tẩu tốt, ai ôm vò rượu như thế?”
Lãnh Nghệ thở hắt ra một hơi đặt vò rượu xuống, cố tình dùng tư thái điệu đà nhất rót ra chén nâng lên như thể nói với Tiểu Chu hậu “thế đã được chưa?”, Trác Xảo Nương cười khanh khách.
Ai ngờ Tiểu Chu hậu lại đánh cái nữa: “Rượu còn chưa hâm, uống rượu lạnh hại ngũ tạng.”
Lãnh Nghệ thốt lên: “Uống rượu còn chú ý nhiều thế để làm gì?”
“Ca ca, huynh uống rượu với người khác không chú trọng lễ nghi là thân cận, nhưng huynh uống rượu với hồng nho mặc khách mà tùy tiện thì người ta sẽ coi thường. Không được, từ giờ muội phải sửa đối hành vi xấu của huynh. Bình thường muội cũng để ý đấy, huynh có nhiều hành vi rất khó chấp nhận.” Tiểu Chu hậu kiên quyết nói:
Lãnh Nghệ nhìn Trác Xảo Nương cầu cứu, ai ngờ nàng bênh Tiểu Chu hậu: “Quan nhân, làm quan ở kinh thành khác với ở Âm Lăng, nên cầu kỳ phải cầu kỳ, tỷ tỷ từng là hoàng hậu, đối với lễ nghi biết rất rõ, nghe tỷ tỷ không sai đâu.”
Hết cách Lãnh Nghệ đành nghe các nàng, lòng lẩm bẩm bảo sao mình hay có giấc mơ về thảo nguyên, thì ra vì nhiều lúc phải gò ép bản thân vào quy củ phức tạp ở đây đâm nhớ cuộc sống đơn thuần khi đó.
Tiểu Chu hậu mở tủ, lấy ra bộ dụng cụ uống rượu bằng đồng.
Thứ này Lãnh Nghệ chả biết gọi tên là gì, chỉ thấy nó cao một thước, có ba chân, có hai tầng, tầng dưới kéo ra được, cho than nóng vào, tầng trên cho nước, bên ngoài là hoa văn toàn là con thú dữ, nhìn là biết tuổi đời lâu lắm rồi.
Tiểu Chu hậu cho than, rót nước sôi vào ngăn trên, tiếp đó mới đặt chén rượu vào: “Đây là đồ hâm rượu thời Thương Chu, nghe nói năm xưa Đát Kỷ ở ao rượu rừng thịt từng dùng loại đồ hâm rượu này uống rượu.”
Nếu là lúc khác Lãnh Nghệ sẽ có kiên nhẫn nghe nàng kể chuyện, nhưng bây giờ mùi rượu thơm thế kia mà phải uống theo kiểu văn nhã thì ai mà chịu nổi, có hơi sốt ruột rồi: “Đát Kỷ tuy xinh đẹp, nhưng tâm địa độc ác, từng moi tim Tỷ Can, phát minh ra hình phạt bào lạc để xem người ta gào thét mà chết! Đúng là đẹp tựa thiên tiên mà độc như rắn rết… Không như Văn Anh muội, nguyệt thẹn hoa nhường không kém Đát Kỷ, nhưng tâm địa thiện lương, thế ta được uống chén này chưa?”
Tiểu Chu hậu thẹn tới đỏ chín mặt quay sang Trác Xảo Nương: “Muội tử xem, quan nhân của muội, chưa uống đã nói linh tinh rồi.”
Trác Xảo Nương tựa cười tựa không: “Chàng ở trong cung vốn đã uống rồi mà.”