Phần 408: Hương thầm khó phai. (2)
Trong căn phòng nhỏ nhất thời không có bất kỳ âm thanh nào phát ra, Tiểu Chu hậu viết chữ rất chuyên tâm, viết xong mới nói: “Ca ca, muội biết huynh là người có tâm kế, không dễ dàng bị nữ sắc dụ hoặc, biết rõ nàng là nữ nhân mà quan gia nhắm vào, còn mạo hiểm thân thiết với với nàng, hẳn phải có mục đích chứ!”
Lãnh Nghệ nhất thời không biết đối đáp thế nào: “Muội nói gì vậy?”
“Muội không phải tra hỏi huynh, nhưng huynh còn Xảo Nương, còn cả nhà cần chiếu cố… Còn cả muội nữa. Cho nên hy vọng huynh đã cân nhắc kỹ.” Tiểu Chu hậu nhỏ giọng cảnh cáo:
Lãnh Nghệ chưa kịp nói gì thì ngoài hành lang thì ngoài hành lang có tiếng gọi: “Lão gia ca ca.”
Tiểu Chu hậu gác bút đứng thẳng lên, đi ra ngoài thấy Hoa Vô Hương tựa cười tựa không nhìn mình, nàng biết tư thế của hai người vừa rồi dễ gây hiểu lầm, nàng cũng chẳng giải thích, hừ một tiếng về đại sảnh.
Hoa Vô Hương cũng đâu sợ lè lưỡi làm mặt quỷ đi vào thi phòng, tới cạnh Lãnh Nghệ hít hít rồi háy mắt: “Thơm quá nha!”
Lãnh Nghệ không khách khí với nha đầu này, trong lòng đang rất không thoải mái đây: “Không về học đi, chạy tới đây làm gì?”
“Còn học gì nữa, ngày kia là thi hội rồi, y khoa không làm khó được muội, thi từ ca phú đã học thuộc thơ của huynh, nhưng mà trong lòng vẫn chẳng yên tâm chút nào cả.” Hoa Vô Hương ngồi xuống ghế bên cạnh bàn, hai tay chồng cằm thở ngắn than dài:
Lãnh Nghệ thời gian qua quay cuồng chuyện trong cung, quên chuyện này: “Ai ra đề thế?”
“Lại bộ thảo ra, quan gia thẩm định.”
“Được rồi, để ta xem có làm gì được không, nghỉ ngơi cho tốt đi, tối mai ta về tìm muội.”
“Vậy tốt quá, tạ ơn lão gia ca ca.” Hoa Vô Hương hoàn thành mục đích đứng dậy, trước khi đi còn cười khúc khích bỏ lại một câu: ” Thơm thật đấy.”
“Lão gia là lão gia, ca ca là ca ca, xưng hô hiểu gì thế?” Lãnh Nghệ chột dạ mắng lảng đi:
“Biết rồi lão gia ca ca.” Hoa Vô Hương ở ngoài cửa dài giọng đáp lại:
Đợi thêm một lúc, đoán chừng nha đầu quỷ quái đó đi xa rồi, Lãnh Nghệ lớn tiếng gọi: “Người đâu, chuẩn bị nước tắm cho ta, nhanh lên.”
“Vâng!”
Rất nhanh phó tòng đã chuẩn bị xong nước tắm, tì nữ biết lão gia tắm không cho hầu hạ nên lui ra ngoài. Lãnh Nghệ vào phòng tắm cởi phăng quần ào nhảy vào thùng tắm to ra sức kỳ cọ, tắm xong lại dùng thùng nước khác cẩn thận dội một lần, yên tâm thay y phục.
Nhưng vừa cúi đầu ngửi một cái liền thấy mùi hương hoa nhàn nhạt, Lãnh Nghệ trố mắt, sao cái mùi này rửa mãi không hết? Mùi này rất nhẹ, nếu ai không biết về Hoa Nhị phu nhân có lẽ chỉ nghĩ là mùi hoa mà thôi, nhưng chỉ cần người biết trên người nàng có mùi thơm lạ, lại ngửi này trên người mình thì thể nào cũng sinh suy đoán, như Tiểu Chu hậu vậy.
Lãnh Nghệ nghĩ tới lời cảnh cáo của Tiểu Chu hậu, toát mồ hôi, chuyện này ngoài dự tưởng của y, sao như vậy được?
Đi vòng quanh một lúc, Lãnh Nghệ đoán thứ này xem ra tắm bình thường không hết, phải dùng nước thuốc rửa đi mới được, lấy đâu ra bây giờ? Hoa Nhị chắc là có, nhưng sao vào cung giờ được? Hoa Minh Tôn có cách, nhưng nhờ tới lão thì lộ mất, lão già đó sẽ uy hiếp mình.
Làm sao đây?
A, Hoa Vô Hương! Trong đầu Lãnh Nghệ hiện ra bộ dạng nghịch ngợm đáng yêu của nha đầu đó, hơn nữa trước khi nàng đi còn cố ý nói một câu “thơm thật đấy”! Chẳng lẽ muốn nói với mình là có cách trừ mùi thơm này.
Nghĩ thế Lãnh Nghệ vội vàng tới nơi ở của Hoa Vô Hương.
Người ra mở cửa là Hoa bà bà, cười nói: “Lão gia tới rồi, Vô Hương về nói lát nữa lão gia sẽ tới, bảo lão thân chú ý nghe gọi cửa, quả nhiên là ngài tới rồi.”
Lãnh Nghệ cười xấu hổ, qua loa vài câu rồi đi qua sân, tới trước thư phòng của Hoa Vô Hương, trong vang vang tiếng đọc bài, khẽ gõ cửa.
“Ai thế?”
“Là ta.”
“Ta là ai?”
“Lão gia ca ca.”
Két một cái cửa mở ra, gương mặt tinh nghịch đầy đắc ý của Hoa Vô Hương xuất hiện: “Lão gia ca ca vào đi.”
“Lão gia ca ca là cái gì vậy, muội xưng hô kiểu gì thế?” Lãnh Nghệ kiến nghị bất mãn:
“Thì huynh là lão gia, gọi thế cảm giác hơi già, lại giống ca ca, nên gọi thế, tìm muội làm gì?” Hoa Vô Hương ngoẹo đầu sang cười khúc khích:
“Con quỷ nhà muội, mau đưa ra đây.”
“Đưa cái gì?”
“Nước thuốc rửa múi kia đó, nhanh lên, không có thời gian dây dưa với muội đâu.” Lãnh Nghệ thúc giục:
“Có kiểu nhờ vả người ta như thế đấy.” Hoa Vô Hương nói vậy vẫn đi lấy cái bình chuẩn bị trước trên bàn: ” Nhỏ hai ba giọt vào nước tắm, ngâm một tuần trà, đừng đổ nhiều, điều chế phiền lắm.”
Lãnh Nghệ cao hứng nhận lấy: “Cảm ơn thần y muội muội.”
“Nghe rất vừa tai.” Câu này rõ ràng để đối lại “lão gia ca ca” của nàng, Hoa Vô Hương không khó chịu còn cười đến vui:
Lãnh Nghệ có chút chột dạ chạy về thật nhanh sai phó tòng chuẩn bị nước tắm, đám phó trong không hiểu, làm sao lão gia liên tục tắm như thế, không dám hỏi, lại chuẩn bị nước.
Để cho cẩn thận, Lãnh Nghệ ngâm gấp đôi thời gian Hoa Vô Hương nói, tới khi lau khô người không ngửi thấy gì nữa lòng nhẹ hẳn, hôn cái lọ một cái, đây đúng là bảo bối.
Mặc y phục xong, Lãnh Nghệ cũng không còn tâm tư viết chữ nữa, Tiểu Chu hậu bỗng nhiên hỏi y ăn cơm chưa, lại cảnh cáo mùi hương kia, nói không chừng Trác Xảo Nương ngửi thấy rồi, hỏi thị nữ: “Phu nhân đâu?”
Thị nữ đáp: “Ở phòng Trịnh quốc phu nhân ạ.”
Trước đó vì tiện chăm sóc Tiểu Chu hậu đang bệnh, cho nên bố trí nàng ở viện tử gần phòng ngủ của phu thê Lãnh Nghệ, nên không xa đã nghe thấy trong phòng có tiếng cười.
Lãnh Nghệ gõ gõ cửa, Trác Xảo Nương đi ra, hỏi: “Các nàng nói chuyện gì mà cười vui thế?”
“Bọn thiếp ăn cơm xong kể chuyện hồi nhỏ.” Trác Xảo Nương đi bên cạnh Lãnh Nghệ, lén ngửi ngửi, không thấy mùi gì nữa, nàng vốn không chắc, nên hoài nghi trước đó mình ngửi nhầm: