Phần 407: Hương thầm khó phai
Cuối cùng nghe thấy tiếng bước chân, biết Hoa Nhị cố tình báo cho mình, dù cúi đầu cũng đã thấy tú hoa hài và váy thạch lựu, Lãnh Nghệ ngẩng đầu, trước mắt tựa hồ là người hoàn toàn khác, tóc vấn cao, gài bộ diêu phi phượng, má đào mắt hạnh, mày liễu cong như trăng non, mắt tựa sao xa. Tăng bào thùng thình không còn, thay vào đó là yếm ngực đỏ, ôm lấy đồi ngực no tròn, khoác ngoài là áo chén gấm, váy cũng đỏ rực tựa như áng mây.
Lãnh Nghệ nhìn tới ngây dại, Hoa Nhị phu nhân lúc này nóng bỏng hệt chiếc váy đỏ nàng mặc.
Tay nàng cầm tì bà, đôi mắt chan chứa tình cảm nhìn Lãnh Nghệ, tay lướt một cái trên dây đàn, những âm thanh tinh tang tuôn ra, eo xoay một cái, váy xoay tròn theo, giọng véo von:
Đông cung hoa chúc thải lâu tân…
Thiên thượng tiên kiều thượng tỏa xuân.
Thiên xuất lục cung ca vũ tấu…
Thường nga sơ đáo nguyệt hư luân.
Khúc ca đã hết từ lúc nào mà Lãnh Nghệ vẫn ngây ra trong giọng hát cũng như tư thái diễm lệ của nàng, nàng cũng mượn thế nằm nghiêng nghiêng dựa vào lòng Lãnh Nghệ, má hồng hồng vì vừa vận động, miệng phả ra hơi thở nóng rẫy: “Nô gia hát mệt rồi, chàng không thưởng cho ngụm rượu à?”
Lãnh Nghệ chẳng thể rời chỗ đi lấy chén rượu của nàng, đưa chén của mình tới.
Hoa Nhị phu nhân tay ôm tỳ bà hờn: “Ngốc ạ, chàng xem, thiếp còn tay nào mà cầm chứ.”
Rồi đưa miệng tới.
Lãnh Nghệ đành từ từ rót rượt vào miệng nàng, nàng cũng được thể không rời khỏi lòng y nữa, đòi y gắp thức ăn, trong phòng thi thoảng lại vang lên tiếng cười của nàng, Lãnh Nghệ thì lúng túng ứng phó, nhưng mình nàng cũng đã đủ cho không gian nhỏ tràn ngập sắc xuân.
Chỉ là ngoài kia tời tối dần, gương mặt hồng hào dần phai nhạt, nụ cười dần chuyển sang u sầu thương cảm.
Lãnh Nghệ hỏi: “Sao lại không vui?”
Hoa Nhị phu nhân nhìn ra cửa: “Trời tối rồi, chàng cũng phải đi, để lại thiếp lẻ loi với ánh đèn.”
Lãnh Nghệ nhất thời động lòng, ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, Hoa Nhị cũng ôm chặt lấy y, tựa vĩnh viễn không muốn buông ra, y hơi cúi xuống khẽ hôn lên tóc nàng thủ thì: “Không phải mai ta lại tới sao, còn chưa giúp nàng trang điểm mà, đừng khóc, nàng khóc ta sẽ không vui, hiểu chưa?”
Hoa Nhị phu nhân ngước mắt nhìn y, nước mắt vẫn chảy ra nhưng nở nụ cười tuyệt mỹ, áp gò má lạnh băng vào má y: “Cảm ơn chàng, thiếp rất vui, vì thời khắc này, thiếp sẵn sàng hy sinh bất kỳ điều gì.”
Lãnh Nghệ biết nàng nói câu này là với mình, khe khẽ vỗ lưng nàng: “Nương nương vui là được.”
Hoa Nhị phu nhân khóc càng thương tâm, dụi đầu vào lòng y, hồi lâu mới bịn rịn tiễn y ra tận cửa.
Lãnh Nghệ về tới nhà thì đã trống canh một, nhìn khung cảnh quen thuộc mới xác định được mình không nằm mơ, chuyện này hôm nay vượt ngoài mọi tưởng tượng hoang đường nhất, lại thêm tâm trạng của Hoa Nhị lúc chia tay khiến y bị ảnh hưởng, về tới nhà bảo với Trác Xảo Nương không muốn ăn, tới thư phòng tĩnh tâm suy nghĩ.
Tiểu Chu hậu đã hơn một tháng chia tay trượng phu, dần dần quen cuộc sống mới không có hắn. Huống hồ ở Lãnh phủ rất náo nhiệt, không vắng vẻ như ở quốc công phủ trước kia, nên thi thoảng cũng nói vài câu.
Nàng biết Lãnh Nghệ đã về, chuẩn bị tới đại sảnh ăn cơm, không ngờ gặp Trác Xảo Nương đứng ngây giữa sân, đi tới hỏi nhỏ: “Muội muội, làm sao thế?”
“Á!” Trác Xảo Nương sực tỉnh, gượng cười nói: ” Chàng nói ăn rồi, bảo chúng ta tự ăn, tỷ tỷ, chúng ta về ăn thôi.”
Cơm nước dọn lên, trên bàn chỉ có Tiểu Chu hậu và Trác Xảo Nương, thảo tuệ tuy xưng hô tỷ muội với Trác Xảo Nương nhưng nàng vẫn giữ đúng thân phận tì nữ, đứng bên hầu hạ.
Tiểu Chu hậu phát hiện Trác Xảo Nương đầu óc để đâu đâu, cầm bát cơm lên lại đặt xuống: “Muội muội, làm sao vậy?”
“Không, không có gì.” Trác Xảo Nương lắc đầu:
“Không đúng, từ lúc đại ca về muội đã khác rồi, có chuyện gì, không được giấu ta.” Tiểu Chu hậu hơi cau mày, sau đó chỉ đám tì nữ: ” Các ngươi ra ngoài, đóng cửa lại, cấm bàn tán, nghe chưa?”
Dù sao từng là hoàng hậu chỉ huy cả hậu cung, nàng hiển nhiên có uy hơn Trác Xảo Nương, một câu thôi đám tì nữ răm rắm cúi đầu lui ra.
Trong phòng chỉ còn hai người, Trác Xảo Nương ấp úng: “Muội… Muội người thấy trên người chàng, hình như có mùi…”
“Mùi nữ nhân?”
“Không! Không… Muội không rõ.”
Mắt Tiểu Chu hậu đảo một vòng: “Ta ngửi một cái sẽ biết ngay.”
“Đừng!” Trác Xảo Nương đưa tay muốn cản:
“Yên tâm, ta không để huynh ấy biết.”
Tiểu Chu hậu vỗ tay Trác Xảo Nương trấn an, đứng dậy ra ngoài, đám tì nữ quả thật đứng ở sân, cách xa mười bước, ai nấy cúi đầu không dám nghe ngóng hay bàn tán linh tinh.
Ở thư phòng Lãnh Nghệ đang viết chữ để ổn định tâm thần, nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại: “Ăn xong rồi à?”
“Còn chưa ăn, muội nghe thấy huynh nói không ăn nên đến xem sao, huynh không khỏe à?”
“Không đâu, bọn muội cứ ăn đi, ta ăn rồi mà.”
Tiểu Chu hậu tới sau lưng Lãnh Nghệ, nghiêng đầu nhìn chữ viết của y, che miệng cười: “Chữ viết này thật không xứng với tài hoa của huynh, nhất định là hồi nhỏ rất nghịch ngợm ham chơi, không chịu luyện chữ chứ gì?”
Lãnh Nghệ cười không đáp, mặc dù nhìn bề ngoài chữ của y rất giống vị tri huyện kia, nhưng dù sao chỉ là mô phỏng, y lại không có cơ sở thư pháp nên người có nghề nhìn là nhận ra.
“Đệ muội dạy huynh!” Tiểu Chu hậu cầm lấy một cây bút, trải giấy ra, khi chuẩn bị viết chữ đột nhiên nói: ” Ca, hôm nay huynh ở cùng Hoa Nhị quý phi phải không?”
Lãnh Nghệ giật nảy mình, chữ lệch ngay tức thì.
Tiểu Chu hậu tinh cỡ nào, thoáng cái là nàng nhận ra rồi: “Đừng khẩn trương như thế, muội không nói với Xảo Nương đâu, nhưng huynh phải nói cho muội biết, hai người ở cùng nhau đã làm gì vậy?”
Lãnh Nghệ lúng túng: “Đâu, đâu làm gì.”
Tiểu Chu hậu hạ thấp người, tựa đang viết chữ: “Đừng lừa muội, trừ khi hai người thân thiết, nếu không làm sao mùi lại đậm như vậy… Ai không biết quan gia thích nàng, sau này cẩn thận chút, lúc ra ngoài tốt nhất tắm hết mùi này đi.”
Lãnh Nghệ toát mồ hôi, thầm kêu may mắn, hôm nay Triệu Quang Nghĩa mà triệu kiến y thì bay đầu rồi: “Đa tạ muội.”