Phần 406: Còn mong gì nữa
Ngồi không thế này chỉ khiến người ta nghĩ linh tinh, Lãnh Nghệ đứng dậy đi xem sách trên giá, đều là thi từ ca phú, thuận tiện cầm một cuốn xem thì nghe thấy tiếng bước chân.
Hoa Nhị phu nhân hoan hỉ đi vào: “Mạnh lang, trước kia chàng ghét xem những thứ sách đó nhất, tạm thời đừng xem nữa, thiếp đã gọi rượu thịt rồi, Lăng Yên sẽ mang tới ngay. Mạnh lang, chúng ta uống rượu ở đâu đây…”
“Tùy nàng đó.”
“Hừm, chàng lúc nào cũng chẳng chịu suy nghĩ, toàn là thiếp thôi… Tiếc là Nam Kha Tự không trồng hoa cỏ, ngoài trời gió to, vậy chỉ có thể uống trong phòng. Nhưng thiện phòng quá lớn không ấm, hay là chúng ta lên giường đối ẩm nhé?”
Lãnh Nghệ không chơi, lên giường uống rượu rồi chui vào chăn không xa, rối rít nói: “Không hay, nếu để thức ăn vương ra giường thì không hay đâu.”
Hoa Nhị phu nhân cười khúc khích: “Vậy chúng ta lấy bình phong quây lại, đốt lửa uống rượu bên trong đi.”
Thế là hai người vận chuyển mấy tấm bình phong, quây thành không gian nhỏ hình vòng cung, đặt bếp lò ở giữa, liền thành noãn các.
Làm xong Hoa Nhị phu nhân trán lấm tấm mồ hôi, nũng nịu nói: “Thấy thiếp ra mồ hôi, chàng không tới lau hộ?”
Lãnh Nghệ thấy nàng nhập vai quá sâu, cảnh báo: “Chuyện này không hay, nương nương…”
Nụ cười trên mặt Hoa Nhị tức thì biến mất, thương cảm nói: “Lãnh đại nhân, ngài đã hứa đóng giả vong phu của ta cơ mà, ngài yên tâm, ta tự có chừng mực, đây chỉ là một trò chơi thôi.”
Đành vậy, chỉ cần lưu ý mùi hương kia, hẳn không thành vấn đề, Lãnh Nghệ lấy tinh thần, dùng khăn tay lau mồ hôi cho nàng.
Hoa Nhị phu nhân mãn nguyện, dựa vào lòng y, ngước khuôn mặt hồng hồng nhìn, đôi mắt long lanh, cánh môi ướt át hơi cong lên.
Lãnh Nghệ cũng ngửi thấy mùi thơm luồn qua vào mũi, tức thì ngây ngất, cúi xuống định hôn nàng, tới thời khắc hai cánh môi sắp chạm nhau y tỉnh lại, cắn lưỡi một cái, nhân cơn đau đẩy Hoa Nhị phu nhân ra, ối á liên hồi: “Nương nương đã nói không biến giả thành thật mà, nương nương còn thế này, ta không chơi nữa, ta còn cần để lại cái lưỡi này mà nói chuyện chứ.”
Lời trách móc của Lãnh Nghệ bị tiếng gõ cửa cắt ngang: “Sư tỷ, cơm nước xong rồi.”
Hoa Nhị phu nhân nhìn bộ dạng khổ sở của y mà phì cười: “Xin lỗi, không phải ta cố ý, sau này không như vậy nữa.”
Trước kia Hoa Nhị phu nhân là nữ nhân trầm tính điềm đạm và u buồn, nhưng bây giờ nàng lại như quay lại thiếu nữ đơn thuần, sôi nổi tinh nghịch. Lãnh Nghệ không rõ cái mặt nạ của Bạch Hồng làm giống cỡ nào, khiến nàng thành ra như thế.
Đây rốt cuộc là người thế nào nhỉ? Lãnh Nghệ sau khi đeo mặt nạ lên còn chưa nhìn kỹ xem mình trông thế nào. Vì vậy y tìm kiếm gương khắp nơi, thế mà kỳ, không có gương, sao nàng không soi gương cho được?
Hoa Nhị phu nhân đi vào, tay xách một hộp thức ăn, thấy Lãnh Nghệ đang tìm kiếm gì đó, hỏi: “Mạnh Lang, chàng tìm cái gì vậy?”
“Gương, trong phòng không có gương à?” Lãnh Nghệ thắc mắc:
“Không có… Chàng tìm gương làm gì? Trang điểm cho thiếp sao? Hay quá, trước kia chàng hay làm thế, để thiếp đi tìm.” Nói rồi Hoa Nhị phu nhân đặt hộp xuống, lại tất tả đi nhanh ra ngoài:
Lãnh Nghệ không tìm nữa, lấy thức ăn ra bày lên cái bàn thấp, nhón một cái cho vào mồm, hơi xót, cắn mạnh tí nữa thôi là khỏi ăn uống rồi. Trong lòng thật không dám tin chuyện đang diễn ra bây giờ. Nàng chính là Hoa Nhị phu nhân đấy, một trong những kỳ nữ nổi danh nhất lịch sử, vậy mà y còn đóng giả trượng phu của nàng, cùng nàng chàng chàng thiếp thiếp nữa.
Nàng còn là lão bà của hai hoàng đế, được một hoàng đế khác nhòm ngó nữa chứ, vậy mà mình ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, nếu nam nhân nào rơi vào cảnh đó mà còn than vãn trách móc, bản thân y cũng chướng mắt cho một đạp rồi.
Nghĩ thế lòng thoải mái hẳn.
Được rồi, cứ để chuyện đến đâu thì đến đi, nên lấy trạng thái tích cực hơn đối diện mới đúng.
Mất một lúc khá lâu Hoa Nhị phu nhân mới quay về, mang theo một cái gương đồng, còn cả hộp trang điểm tinh xảo: “Những thứ này năm xưa chúng ta dùng ở Hậu Thục, từ khi chàng… Từ sau đó, thiếp không đụng tới nữa, nên bị phủ bụi rồi, thiếp vừa mới lau, cho nên mất thời gian.”
Nghe nàng nói thì Mạnh Sưởng trước kia từng trang điểm cho nàng? Vua một nước lại đi làm chuyện này, xem ra hắn là một nhân vật hết sức phong lưu. Lãnh Nghệ cảm giác mình nắm được một chút về nhân vật đang đóng vai rồi: “Hoa Nhị, nàng tới đây đi, chúng ta uống rượu đã, lúc hoàng hôn, ta sẽ trang điểm cho nàng.”
Nữ nhân rất nhạy bén, Hoa Nhị tức thì cảm nhận được sự thay đổi của Lãnh Nghệ, trong trẻo đáp lời, đi nhanh tới, cởi tăng hài, ngồi xuống bên cạnh, một tay vén ống tay áo, tay kia rót hai chén rượu, đưa Lãnh Nghệ một chén: “Mạnh lang, cạn chén này vì ngày trùng phùng của chúng ta.”
Lãnh Nghệ nhìn nàng đầy tình cảm, thực ra cái này không phải giả vờ, nhìn một tuyệt sắc mỹ nhân, bình thản được mới khó.
Hai người uống liền ba chén, Hoa Nhị phu nhân gắp một miếng thức ăn đưa tới trước mặt Lãnh Nghệ, Lãnh Nghệ hơi không quen: “Để ta tự làm, nàng để trong bát.”
Hoa Nhi lại giảu môi nhõng nhẽo, đưa đũa tới sát miệng y.
Lãnh Nghệ đành há miệng cắn một miếng, chẳng biết vì động tác này quá ám muội, hay vì đũa có hương vị của nàng, dù thế nào y cũng thấy người nóng râm ran.
Hoa Nhị mặt bừng bừng đắm say, tựa hồ nhìn thấy y ăn món mình làm đã là hạnh phúc tối thượng: “Để thiếp múa cho chàng một khúc nhé.”
“Hay, nàng ca vũ thực sự là tuyệt nhất.” Lãnh Nghệ vỗ tay:
Hoa Nhị phu nhân càng vui sướng, định đi hài vào, chợt nhớ: “Thiếp quen mất, còn mặc tăng y, vậy sao được.”
Nói rồi đi tới tủ, lấy ra một cái rương, khẽ thổi bụi trong đó, lấy một bộ váy áo, thẹn thò quay đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt Lãnh Nghệ, nở nụ cười.
Lãnh Nghệ khẽ ho một tiếng che giấu quay đầu đi.
Bên tai nghe tiếng y phục sột soạt, tưởng tượng ra thân thể trần truồng của nàng, không khỏi sinh lòng hưu dạ vượn, càng kiên quyết không nhìn trộm, sợ nhìn một cái sẽ bước lên con đường không lối về.