Phần 405: Trò chơi nguy hiểm
Khi Lãnh Nghệ ra ngoài thì Hoa Nhị đã thay bộ tăng bào khác, ngồi lên bồ đoàn, mặt hướng về tường, tay lần tràng hạt, đang không biết nói gì thì nàng đưa tay ra: “Mời đại nhân ngồi.”
Lãnh Nghệ nhìn cái bồ đoàn khác ở rất xa nàng nên mới dám ngồi xuống.
Hoa Nhị phu nhân ngập ngừng rất lâu mới nói: “Ta có một yêu cầu quá đáng, mong Lãnh đại nhân đồng ý.”
Lãnh Nghệ vốn nghĩ, cách giải quyết tốt nhất bây giờ là cả hai coi như không có chuyện gì xảy ra, sau này không gặp lại nhau nữa, gật đầu: “Nương nương cứ nói.”
“Ta muốn…” Mặt Hoa Nhị phu nhân nổi lên áng hồng, đầu cúi xuống: ” Ta muốn sau này Lãnh đại nhân thi thoảng tới thăm ta, rồi cải trang thành như vừa rồi được không?”
Lãnh Nghệ ngỡ ngàng, mới đầu tưởng mình nghe lầm, chợt nhớ ra, nàng là người trải qua hai đời trượng phu là hoàng đế, đâu phải nữ nhân bình thường, càng không phải là thiếu nữ mới lớn, nếu vậy không cần né tránh chủ đề này nữa: “Nương nương, ta tin nương nương biết rõ chuyện gì vừa xảy ra, ta thực sự không muốn mạo phạm nương nương, nhưng lần sau chỉ sợ không kiềm chế được.”
“Chuyện này là vì quá đột nhiên, ta không có chút chuẩn bị nào, không ngờ rằng đại nhân đeo mặt nạ lại mặc trang phục kia vào lại giống chàng như thế, cứ như người thật đang đứng trước mặt, cho nên ta nhất thời không kiểm soát được. Thực ra loại mùi thơm này, ta tự có thể khống chế. Không tin ngài cứ đeo mặt nạ lên thử lại xem.” Hoa Nhị phu nhân xấu hổ đồng thời có chút tha thiết:
Lãnh Nghệ hơi do dự, thấy khoảng cách này đủ xa, chừng mười bước, hơn nữa mình cũng đã có kinh nghiệm, biết chuyện gì rồi, có thể đề phòng. Nghĩ thế Lãnh Nghệ lấy mặt nạ ra đeo vào, lần này không dùng keo dán đã có thể gỡ ra bất kỳ lúc nào.
Hoa Nhị phu nhân si dại nhìn Lãnh Nghệ hồi lâu, lẩm bẩm: “Thật giống quá.”
Lãnh Nghệ nghe giọng nàng không yên tâm chút nào, đây là chuyện mất đầu chứ không đùa, vội đưa tay định cởi mặt nạ ra, không ngờ Hoa Nhị phu nhân vươn tay ra kêu thảng thốt: “Đừng!”
Kêu lên xong nàng nhận ra mình thất thố rồi, tay hạ xuống, thần sắc ảm đạm.
“Phu nhân, giả thì nói cho cùng vẫn là giả mà thôi, không bằng vẽ bức tranh làm tưởng niệm.” Lãnh Nghệ thở dài, y có thể hiểu được phần nào cảm xúc của nàng, nếu nữ nhân thời hiện đại mất đi trượng phu, dù đau lòng đến mấy, trải qua thời gian bị cuộc sống tất bật làm phai nhạt dần. Nhưng nàng lại ở trong cung cấm, thân phận đặc thù ít tiếp xúc với người khác, lại còn để tóc tu hành, giam mình vào bốn bức tường, lại ở nơi đất khách quê người, chỉ còn một thứ gửi gắm nương tựa, nên nỗi nhớ nhung ngày một chồng chất, để tới giờ, thành một loại ám ảnh rồi:
Đây là thứ tình cảm không lành mạnh, không, là một thứ bệnh tâm lý chứ chẳng phải tình cảm gì cả.
“Mới đầu ta cũng nghĩ như thế, nhưng vừa rồi ta nhìn mặt nạ của ngài có thể đoán tranh ngài làm ra sẽ giống tới mức nào. Nếu vậy người khác nhìn một cái liền hiểu đó là ai, ta giữ một thứ như vậy bên cạnh quá nguy hiểm.”
“Cho nên phu nhân muốn thần làm bức tranh sống sao?” Lãnh Nghệ rợn người:
Hoa Nhị phu nhân khẩn cầu: “Chỉ cần đại nhân đồng ý yêu cầu này của ta, ngài muốn gì cũng được.”
Thứ Lãnh Nghệ muốn chính là rời cái hoàng cung này càng xa càng tốt, chuyện đó chẳng thể nào nàng làm được, lòng trầm ngâm, y đến đây đúng là có một sứ mạng, nếu không đồng ý với nàng thì cũng khỏi nói tới chuyện kia: “Thần cũng có một thỉnh cầu nương nương.”
Hoa Nhị phu nhân cũng hiểu yêu cầu của mình quá đáng, vốn tưởng hy vọng rất thấp, vội nói: “Đại nhân cứ nói.”
“Quan gia muốn tới miếu thăm nương nương, hy vọng nương nương đồng ý.”
“Quan gia nhóm ngó ta từ lâu, đại nhân không thể không biết chứ?”
“Thần biết, có điều thánh ý bảo thần truyền đạt nguyện vọng này, thần phải truyền đạt. Hơn nữa, chỉ có thành công làm thuyết khách cho quan gia, thần mới có thể tới đây mà không làm quan gia sinh nghi. Còn nương nương là hoàng tẩu của quan gia, nương nương không muốn, quan gia không thể cưỡng ép.”
Hoa Nhị phu nhân cân nhắc gật đầu: “Được, vậy quan gia tới một lần, đại nhân phải tới đây ba lần.”
Lãnh Nghệ há hốc mồm, cái cảm giác bị người ta coi là người khác không dễ chịu chút nào, một người có tự tôn nào cũng không chấp nhận điều ấy. Nếu là trước kia, Lãnh Nghệ đã phủi tay đi ngay lập tức rồi, nhưng giờ đây y bị đủ thứ ràng buộc quấn lấy, đành hít sâu rồi gật đầu: “Được, theo phu nhân phân phó mà làm.”
“Bắt đầu từ hôm nay.” Hoa Nhị phu nhân tiếp tục ra điều kiện:
Lãnh Nghệ chợt nhận ra nếu người ta thỏa hiệp một lần, lần hai muốn phản kháng cũng không có đủ động lực, tiếp tục gật đầu: “Được.”
Hoa Nhi phu nhân mừng rỡ, với thân phận hai người, vốn có khoảng cách rào cản không cách gì san lấp, nhưng không may thế nào trải qua chuyện kia, tháo bỏ gần hết rào cản giữa hai người, vì thế có thể thẳng thắn đối diện với nhau: “Thế thì tốt quá, vậy đại nhân dán lại mặt nạ như vừa nãy được không?”
Lãnh Nghệ hiện chỉ đeo tạm mặt nạ lên mặt, không dán, nghe nàng nói thế sờ thử, viền mặt nạ cuộn lên rồi, phần khác cũng lỏng lẻo. Thở dài một cái, đứng lên lấy keo xoa đều lên mặt, cẩn thận dán vào, chỉnh lại tóc, che đi chỗ nối.
Hoa Nhị phu nhân tức thì bước tới, lẩm bẩm: “Giống, thực sự quá giống mà.”
Lãnh Nghệ lùi lại: “Nhưng nương nương đừng coi là thật đấy.”
Hoa Nhị phu nhân vẫn si dại: “Đừng gọi ta là nương nương, gọi ta là Hoa Nhị, trước kia chàng đều gọi thế.”
Lãnh Nghệ hơi do dự, cuối cùng mềm lòng khẽ gọi: “Hoa Nhị!”
“Dạ!” Hoa Nhị phu nhân đáp một tiếng đầy nũng nịu, khuôn mặt hưng phấn như bừng sáng: ” Thiếp đi gọi Đại Ngốc sai Lăng Yên chuẩn bị rượu thịt, chàng ngồi đợi nhé.”
Nói rồi chẳng đợi ý đồng ý chạy bước ngắn ra ngoài.
Lãnh Nghệ không biết diễn tả tâm trạng của mình ra sao, y ngày càng lún sâu vào vũng bùn rồi, giờ than thân trách phận cũng vô nghĩa mà thôi. Đây là chuyện chỉ cần chút sơ xảy là mất mạng, chỉ còn cách lấy toàn bộ tinh thần, gặp chiêu phá chiêu, rồi bình tĩnh đợi cơ hội, nếu miễn cưỡng nửa vời càng nguy.
Nghĩ tới đó Lãnh Nghệ vỗ mạnh hai vá lấy tinh thần, nhìn bức tranh Mạnh Sưởng treo trên tường, tựa như ông ta đang trừng mắt nhìn mình, lẩm bẩm: “Thê tử của ông bảo ta làm đấy, ta không có ý đồ gì xấu cả, ông đừng nhìn ta như thế.”