Phần 403: Gió lạnh sau lưng
Lúc này thời tiết vào xuân, nhiệt độ ấm áp, cây trồi mầm xanh, hoa khoe sắc thắm, lại có trăng sáng ngoài cửa sổ, quả thực rất phù hợp cùng bằng hữu làm vài chén rượu chuyện trò.
Uống vài chén rượu, Lãnh Nghệ hỏi: “Nhiệm vụ kia bao giờ mới làm?”
“Ta không vội, ngươi vội cái gì?” Bạch Hồng chậm rãi đưa đũa gắp một miếng thịt, cẩn thận dùng hàm răng trắng như bạch ngọc cắn nhẹ một miếng, từ từ thưởng thức, nhìn nàng ăn cũng là một loại hưởng thụ:
“Tiền tiêu rồi, đền không nổi, tất nhiên là ta phải vội.”
“Chuyện đó để sau, kể cho ta chuyện của ngươi vài tháng qua đi, ta vừa tới, còn chưa biết nhiều.”
Khi Lãnh Nghệ kể xong thì hai người cũng gần uống hết vò rượu nhỏ, gò má Bạch Hồng đỏ lựng, càng thêm diễm lệ: “Ngươi còn không nói chuyện của ngươi ra là ta tiễn khách đấy.”
Lãnh Nghệ ngạc nhiên: “Sao cô biết?”
“Vì nếu không có chuyện, ngươi tuyệt đối không tìm ta.”
“Vì sao chứ?”
“Sợ thê tử ngươi thương tâm! Lần trước bệnh của nàng tới tám chín phần là vì thế, ta nói không sai chứ?” Bạch Hồng tủm tỉm cười, nửa đùa nửa thật nói:
“Không phải thế, ta cũng muốn tìm cô uống rượu mà…” Lãnh Nghệ hơi xấu hổ, cười khan lấy trong lòng ra hộp tranh: ” Có điều cô nói cũng không sai, ta có việc muốn nhờ cô, dựa theo bức tranh này để làm mặt nạ, được không?”
“Tất nhiên là được thôi.” Bạch Hồng vừa nói vừa mở tranh ra xem, buột miệng thốt lên: ” Mạnh Sưởng phải không?”
Lãnh Nghệ còn sửng sốt hơn: “Cô biết ông ta à?”
“Đúng là ông ta sao? Kỳ thực tranh thì ta chỉ thấy hơi giống, nhưng thần thái và phục sức thì khiến ta liên tưởng tới ông ta ngay lập tức, nhất là ánh mắt, người này có phong thái đặc biệt, phong lưu đa tình… Trước kia ta từng tới hoàng cung Hậu Thục, còn ẩn trong đó vài ngày, nên biết.” Bạch Hồng nói xong thì không khỏi cau mày: ” Ta không biết ngươi cần mặt nạ ông ta làm gì, nhưng ta cảnh báo ngươi, trong cung nhiều bí mật, nhiều kỵ húy, ngươi không hiểu rõ, cẩn thận chớ để chuốc họa vào thân.”
“Hiểu, đa tạ nhắc nhở.” Lãnh Nghệ mừng rỡ, nếu Bạch Hồng đã gặp người thật thì dễ làm hơn rồi, vì chính nàng là người chế tác mặt nạ mà, thậm chí không cần bức tranh này nữa cho phiền, còn về phần nguy hiểm à, từ lúc y tới đây, có lúc nào không sống trong nguy hiểm rình rập:
“Ngươi làm mặt nạ này cho ai đeo?”
“Ta!”
Bạch Hồng trầm ngâm một lúc rồi đứng lên: “Nếu là ngươi đeo vậy phải làm cho thật giống, dựa vào mặt ngươi để làm mới được… Đợi chút.”
Một lát sau Bạch Hồng quay về, lệnh Lãnh Nghệ nằm xuống, nàng mở hộp lấy ra tập giấy trắng dày cho vào bát lớn, lại đổ loại dịch thể màu sữa vào trong bát.
Đợi cho dịch thể kia ngấm đều lên giấy, Bạch Hồng mới lấy từng tờ một đắp lên mặt Lãnh Nghệ, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng.
Lãnh Nghệ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, bất giác hơi hếch mũi lên hít hít: “Thơm quá.”
Thực ra hai thứ kia nào có mùi gì, là mùi thơm từ thân thể Bạch Hồng, khen mùi thơm của một nữ tử thường hàm ý đặc biệt, nàng khẽ đánh y một cái: “Nằm im, không hỏng hết bây giờ.”
Lãnh Nghệ không dám nhúc nhích, đợi hồi lâu khi lớp giấy trên mặt y khô rồi, đóng lại thành khuôn, Bạch Hồng mới bóc ra, cẩn thận cất đi: “Có thế đã nói thơm, nếu ngươi ngửi thấy mùi thơm trên người Hoa Nhị phu nhân thì sẽ phải nói gì?”
Lãnh Nghệ a một tiếng: “Vậy vừa rồi là mùi thơm trên người cô à?”
“Đi đi, ngươi say rồi đấy.” Bạch Hồng không đáp, quay mặt sang bên cất khuôn vào hộp: ” Ba ngày nữa có thể lấy.”
Lãnh Nghệ vốn không thấy say, nằm một lúc hơi rượu bốc lên, đầu hơi váng vất rồi, y ít khi để bản thân rơi vào trạng thái thiếu tỉnh táo, liền cáo từ.
“Này!” Bạch Hồng gọi y tới nói nhỏ: ” Khi ở cùng Hoa Nhị phu nhân, nếu cảm thấy không ổn thì tự cắn lưỡi, nhớ đấy.”
“Hả? Cô nói gì?” Lãnh Nghệ không hiểu:
“Đi đi! Không còn sớm nữa! Ngươi nhớ vậy là đủ rồi.”
Bạch Hồng đẩy Lãnh Nghệ ra khỏi cửa rồi mới thở dài như có như không.
Buổi chiều ba ngày sau! Ngoài Nam Kha Tự.
Lãnh Nghệ đang chuẩn bị đi tới gõ cửa thì một trận gió lạnh thổi tới làm y rùng mình. Đây là chuyện chưa từng có, vì y chịu lạnh tốt lắm, y nghi hoặc nhìn rừng trúc lung quanh, không thấy cành cây lay động, gió ở đâu ra vậy?
Ánh mắt y di chuyển lên bầu trời, đằng xa mây đen như đường chỉ dài, chẳng lẽ sắp trở trời?
Gõ cửa một lúc tiểu ni cô kia lại thò đầu ra, nghiêm mặt nói: “Vào đi.”
Lãnh Nghệ thong dong đi vào: “Hình như cô nương không được thân thiện với ta lắm.”
“Ngươi là gì của ta mà ta phải thân thiện với ngươi?” Tiểu ni cô vặn lại:
“Nói cùng phải.” Lãnh Nghệ có vẻ tâm trạng khá tốt: ” Cô nương xinh xắn như vậy đừng suốt ngày nghiêm mặt, làm người ta không dám nhìn.”
“Không dám thì đừng nhìn.” Lăng Yên vẫn nghiêm mặt, nhưng không kìm được vui vẻ, nàng thực sự rất xinh đẹp, nhưng ở sâu trong hoàng cung, chẳng mấy khi thấy được nam nhân, nói gì thấy được khen ngợi. Dù gì cũng chỉ là tiểu cô nương thôi, được khen tất nhiên là vui rồi.
Lãnh Nghệ không trêu nữa, hỏi: “Vũ Ti đâu rồi, chuyện dạy thêu ra sao?”
“Đã xong rồi.”
– Cái gì? Nhanh thế?
“Thực ra chỉ mất hai ngày đã xong rồi, ngày cuối cùng chỉ ôn lại, cô ta nói, sư tỷ còn thêu đẹp hơn, nên không còn gì để dạy nữa.” Lăng Yên kiêu ngạo nói:
Kỹ thuật thêu thùa của Vũ Ti đã hết sức cao siêu, vậy mà Hoa Nhị phu nhân còn hơn nàng ư?
Hai người tới nội trạch phía sau, ni cô Đại Ngốc cao lớn đen xì đứng canh cửa, lườm Lãnh Nghệ một cái, hiển nhiên chẳng có chút ấn tượng tốt đẹp nào vào ý.
Lăng Yên vào báo trước rồi mới để Lãnh Nghệ vào trong, trước khi đi còn trừng mắt như cảnh báo gì đó.
Vẫn là gian phòng đơn sơ mộc mạc đó, vẫn là mỹ nữ trong bộ tăng bào thanh cao, chỉ bức tường vốn treo bức tranh giờ để trống, Lãnh Nghệ trả lại bức tranh cho Hoa Nhị phu nhân, nàng liền treo lên, đồng thời hỏi: “Thế nào rồi?”
Lãnh Nghệ chắp tay nói: “Xong rồi ạ, thần có thể hóa trang bây giờ, không biết nương nương đã may xong trang phục chưa?”
“Rồi.” Hoa Nhị phu nhân có chút nóng vội, tới bên tủ lớn lấy một bộ trang phục ra, đặt lên bàn tròn: ” Thay xong gọi ta.”
Nói rồi nàng ra ngoài.