Phần 401: Lại một vụ giao dịch
“Bất hiếu hữu tam, chẳng trách đại nhân sốt ruột, chỉ là vì sao đại nhân lại tới đây?” Hoa Nhị phu nhân nhẹ nhàng hỏi:
Lãnh Nghệ chắp tay: “Đêm qua thần mơ gặp một trung niên nam nhân, nói tên là Nhân Tán…”
Hoa Nhị phu nhân giật mình, chớp mắt vẻ điềm đạm phẳng lặng của người tu hành không còn: “Ngài vừa nói người đó tên là gì?”
“Dạ, Nhân trong nhân nghĩa, tán trong tán thưởng.” Lãnh Nghệ không hiểu hỏi lại: ” Có gì không đúng ạ?”
Nhân Tán chính là nhũ danh của Mạnh Sưởng thời nhỏ, sau khi Hoa Nhị phu nhân thành quý phi của ông ta, hai người vô cùng ân ái, nói tới chuyện cũ mới biết. Mạnh Sưởng quy hàng Đại Tống bảy ngày thì chết, có thể nói không ai biết nhũ danh này, vậy người Lãnh Nghệ mơ thấy là vong phu của nàng.
Lãnh Nghệ biết cái tên này vì danh tiếng của Hoa Nhị phu nhân quá lớn, y từng đọc tư liệu về nàng, nên cũng biết về Mạnh Sưởng. Là một hình cảnh, cái gì không nói, đối với các loại thông tin như tên tuổi thì y rất mẫn cảm, bởi thế nhớ tên Mạnh Nhân Tán này. Vào đời sau khi thời đại bùng nổ thông tin xuất hiện, nhũ danh của Mạnh Sưởng vốn không phải là bí mật gì, chỉ là trừ sử gia ra, người khác chẳng ai đi tìm hiểu, còn đời sau thì lại được tra cứu dễ dàng, ai muốn tìm hiểu là biết ngay. Chỉ là Lãnh Nghệ có ngày dùng tới lại hiệu quả như thế.
Hoa Nhị phu nhân khẽ lắc đầu nói: “Không có gì, Nhân Tán nói sao?”
“Ông ấy nói, trong Nam Kha Tự có một bức tranh, tranh do nương nương vẽ, bảo thần tới chùa miếu cầu nương nương, tới trước bức tranh đó cầu khấn, thê tử của thần có thể hoài thai.” Lãnh Nghệ hết sức thật thà nói:
Hoa Nhị phu nhân giật mình lần nữa, nàng nhớ vong phu mới vẽ một bức tranh treo lên để giải nỗi tương tư, bị thái tổ gặp được hỏi là ai, nàng đáp bừa là thần tiên ban con Trương Tiên mới thoát được. Chuyện này không mấy người biết, càng không ai biết đó là vong phu của mình, vậy chỉ có thể là vong phu thác mộng mà thôi.
Nói ra thì nàng luôn muốn thỉnh giáo kỹ xảo hội họa của Lãnh Nghệ, nhưng lo khiến Triệu Quang Nghĩa cảnh giác, cho nên mới do dự, nhất định là tâm tư này được vong phu trên trời linh thiêng biết được, vừa đúng lúc Lãnh Nghệ đi khắp nơi cầu con, nên thác mộng y tới đây.
“Thần vốn không muốn quấy nhiễu nương nương thanh tu, nhưng hết cách, trong nhà rất sốt ruột…” Lãnh Nghệ khó xử nói:
“Không cần nói nữa, ta đồng ý với yêu cầu của đại nhân là được.” Hoa Nhị phu nhân có chút nóng vội: ” Nhưng ta hy vọng ngươi giao kỹ xảo vẽ tranh và thêu giống thật cho ta.”
“Thêu thì không có vấn đề, Vũ Ti sẽ nói với nương nương, còn kỹ xảo hội họa thì cần một loại công cụ vô cùng đặc thù, không có nó không thể vẽ được.”
“Vậy ngươi vẽ lại người trong mơ được không?”
Lãnh Nghệ lắc đầu: “Không thể, vì kỹ thuật hội họa này của thần chỉ có nhìn thấy mới vẽ chính xác được, dựa vào tưởng tượng là không thành.”
Hoa Nhị phu nhân thất vọng thở dài, cữ nghĩ học kỹ thuật vẽ của Lãnh Nghệ là có thể vẽ lại vong phu, không ngờ lại như thế.
Lãnh Nghệ thấy vẻ mặt đau thương của nàng, do dự chốc lát, nghĩ mình tới đây lừa người ta rồi, vậy nên báo đáp gì đó: “Nếu như có thể tìm một người tướng mạo không khác nhiều, mặc y phục của người đó, lại cải trang, hẳn lẽ vẽ ra được.”
Hoa Nhị phu nhân nhen lên hy vọng: “Như vậy thực sự được sao?”
“Hẳn là được.” Lãnh Nghệ gật đầu:
Chuyện này nói dễ cũng dễ, tìm một người bề ngoài giống vong phu, thông qua cách ăn mặc cùng với trang điểm, tin rằng chỉ cần người giống sáu bảy phần thôi cũng có thể làm cho giống tám chín phần. Vấn đề là nàng không thể để người ngoài biết mình muốn vẽ tranh vong phu, để lộ ra thì xong hết, cho nên nói tới cùng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước thôi. Hoa Nhị phu nhân thở dài, tuy vậy chuyện đã hứa với Lãnh Nghệ thì nàng vẫn làm: “Chuyện này sau hãy nói, ta dẫn ngươi đi bái Trương Tiên.”
“Đa tạ nương nương.”
Hai người đứng dậy đi qua thiên tỉnh, Hoa Nhị phu nhân đi trước dẫn đường, Lãnh Nghệ tụt lại phía sau một bước.
Sau đợt lạnh bất thường lần trước, trời ấm lên rất nhanh, mọi người đều rút bỏ chiếc áo dày mùa đông, chuyển sang áo mỏng nhẹ mùa xuân. Có lẽ vì nơi này quanh năm chỉ có ba người, lại không có khách tới thăm, tăng bào của Hoa Nhị phu nhân khá mỏng manh, mỗi bước chân của nàng lại làm tăng bào dán vào cơ thể, một hai khoảnh khắc tình cờ ngẫu nhiên thấp thoáng những đường cong quyến rũ của cơ thể, phối hợp khí chất thanh nhã thoát tục, không toát ra dâm tục nào, nhưng đủ để Lãnh Nghệ đi sau bất ngờ được hưởng hết nhãn phúc.
Vẻ đẹp đó, kết hợp với thân phận của nàng, thực sự là thuốc kích thích với nam nhân ưa chinh phục, bảo sao Triệu quang Nghĩa không mê mẩn.
Bọn họ xuyên qua cánh cổng nhỏ, tới một dãy nhà, bố trí giống trạch viện bình thường, có chính đường ở giữa, hai bên là hai hàng sương phòng.
Chính phòng rất rộng, cũng trống trải, bên trong cùng là một chiếc giường gỗ, gần cửa sổ kê bộ bàn ghế, giá sách cao xếp rất nhiều sách, ở giữa là bàn trà. Tường chính diện treo một bức tranh phong cách tranh Trung Hoa, là một nam tử anh tuấn phiêu dật, tay cầm một viên đan hoàn.
Lãnh Nghệ nhìn bức tranh ngạc nhiên: “Thật giống quá, đây chính là thần tiên Trương Tiên sao?”
“Ngươi nói giống, phải chăng là giống người trong mơ của ngươi?”
“Vâng, giống mà không giống lắm ạ, nhưng rất lạ, họ toát ra thần thái khiến người ta cảm giác rất giống nhau, có phải nương nương muốn vẽ ông ấy?”
“Đúng rồi! Bức tranh này thực ra không giống lắm, lại không biết làm sao vẽ giống hơn, nếu ta có bản lĩnh như ngươi…” Hoa Nhị phu nhân nói tới đó chợt khựng lại, nhìn Lãnh Nghệ một lượt: ” Ngươi, ngươi rất giống đấy, trừ tướng mạo ra thì chiều cao lẫn vóc dáng đều giống người đó.”
Lãnh Nghệ bất ngờ, chợt nói: “Nếu thế, thần có cách cải trang thật giống người đó.”
“Thật sao?”
“Vâng, thần không dám nói là giống mười phần, nhưng bảy phần thì có thể.”
“Vậy thì tốt quá.” Hoa Nhị phu nhân hết sức hoan hỉ:
“Vậy thế này đi, nương nương đưa tranh này cho thần, thần nghĩ cách tự hóa trang bản thân, còn phu nhân dựa theo y bào của Trương Tiên may một bộ, tới khi đó thần mặc lên, có thể vẽ lại rồi thêu ra.”
“Ngươi tự vẽ được mình sao?”
Lãnh Nghệ gật đầu: “Thần nhìn gương mà vẽ là được mà.”