Phần 400: Nam Kha Tự
Xưởng thêu này có thái giám và cung nữ chuyên môn trông chừng, vòng ngoài có thị vệ canh gác, lại ngay trong khuôn viên tẩm cung hoàng đế, nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất trong cung, nếu thế mà còn bị lộ thì Đại Tống không còn bí mật gì để nói rồi.
Lãnh Nghệ đi trước, dọc đường gặp thái giám cung nữ, ai nấy đều tránh sang bên nhường đường, Lãnh Nghệ gật đầu với bọn họ, vậy là khách khí lắm rồi.
Cung đình là nơi coi trọng thứ bậc trên dưới nhất, thứ bậc này đôi khi còn trông vào mức độ coi trọng của hoàng đế với một người, ai chẳng biết giờ Lãnh Nghệ là đại hồng nhân bên cạnh quan gia chứ? Nếu là người khác, sớm không nhìn họ bằng nửa con mắt, đâu như Lãnh Nghệ, ngay cả thái giám cung nữ cấp bậc thấp nhất, đưa cho y chén trà thôi, y cũng cảm ơn rồi, đối đãi với mọi người hiền hòa, cho nên danh tiếng rất tốt.
Thậm chí có một số ít cung nữ còn lén tính kế với nhau, làm sao lấy lòng Lãnh Nghệ, chẳng may lọt vào mắt y, y xin quan gia mang về nhà nạp thiếp, đó mới là chuyện may mắn trong đời.
Vũ Ti đi sau lưng Lãnh Nghệ tuy không hỏi han gì, nhưng khi y dừng trước Nam Kha Tự không khỏi nổi lên thắc mắc, vì sao lại tới đây.
Nam Kha Tự, gọi là thế nhưng nhìn chẳng có điểm nào giống một ngôi chùa, nó chỉ là tiểu viện được rừng trúc bao quanh, giống nơi ẩn cư trong sơn dã hơn.
Lãnh Nghệ bước lên bậc thềm, đưa tay vỗ cửa Nam Kha Tự.
Một lúc sau, cửa tựa phát ra tiếng cọ xát rất khó nghe, từ từ mở ra, tiểu ni cô mặt mũi thanh tú nhưng đôi mắt sắc bén, nhìn Lãnh Nghệ từ trên xuống dưới, ngữ khí bất thiện: “Muốn gì?”
Lãnh Nghệ cung kính: “Thần Lãnh Nghệ, là ngự đái của quan gia, muốn khấu kiến Hoa Nhị quý phi, ngoài thỉnh an còn muốn xin quý phi chỉ giáo thuật đan thanh (vẽ), không biết quý phi có chỉ bảo không?”
“Cái gì mà ngự đái, cái gì mà chỉ giáo, sư tỷ không rảnh.” Tiểu ni cô đóng sập cửa lại rất dứt khoát:
Lãnh Nghệ chắp tay sau lưng đứng khoảng một bữa cơm lại gõ cửa.
Tiểu ni cô mở cửa, ai ngờ lại là y, tức giận hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Lãnh Nghệ mỉm cười: “Không biết tỷ tỷ đã thông báo cho Hoa Nhị quý phi chưa?”
Nghe Lãnh Nghệ gọi mình là tỷ tỷ, bị một cái tên có khi đủ tuổi làm cha mình gọi tỷ tỷ ngọt xớt, tiểu ni cô mới mười một mười hai suýt phì cười, may mà nén được: “Ta nói rồi, sư tỷ ta không gặp khách, dù là quan gia cũng không gặp.”
Nói rồi sầm một cái đóng cửa lại.
Lần này tiểu ni cô cố ý đóng rất mạnh, bụi rơi lả tả đầy bả vai Lãnh Nghệ, nhiều bụi như thế chứng tỏ là rất ít khi mở ra.
Lãnh Nghệ vẫn đứng im đó, chẳng phủi bụi.
Ở dưới thềm Vũ Ti do dự chốc lát rồi đi lên phủi bụi trên vai y, Lãnh Nghệ quay sang nói một câu cảm ơn làm nàng đỏ mặt.
Lại đợi thêm chừng một bữa cơm, Lãnh Nghệ gõ cửa, tiếng gõ cửa rất kiên nhẫn, văn nhã, không gấp gáp tẹo nào.
Lần này cửa mở ra trừ tiểu ni cô còn có một ni cô cao to đen xì như tòa tháp, cao hơn Lãnh Nghệ một cái đầu, phải cúi xuống nhìn qua khung cửa mới thấy người ngoài. Tiểu ni cô thấy y thì tức lắm không hỏi han gì đã chỉ huy người phía sau: “Quả nhiên vẫn là ngươi, Đại Ngốc cho y biết tay, để y biết Nam Kha Tự chúng ta không dễ chọc.”
“Được!” Đại ni cô được gọi Đại Ngốc kia mở toang cửa, đưa tay to như cái quạt chụp Lãnh Nghệ:
Nhưng ả chụp hụt rồi, vì không thấy Lãnh Nghệ đâu nữa, Đại Ngốc đang ngạc nhiên nhìn quay thì tiểu ni cô la hét: “Này! Ngươi làm gì thế, tự ý xông vào Nam Kha Tự, muốn chết à?”
Vừa la hét vừa đuổi theo.
Thì ra Lãnh Nghệ nhân lúc cửa vừa mở một cái là chui tọt vào, y chạy rất nhanh, thoáng cái đã vào đại hùng bảo điện, thi lễ lớn tiếng nói: “Quý phi nương nương, thần là Lãnh Nghệ tới bái phỏng, xin nương nương cho gặp.”
“Đứng lại! Không đứng lại là người chết chắc!” Đại Ngốc đuổi tới nơi, lại hùng hổ lao vào chụp Lãnh Nghệ, tuy cao, mỗi bước chân cũng rất xa, nhưng động tác lóng ngóng, không chụp nổi Lãnh Nghệ, la hét om sòm:
“Đại Ngốc, không được vô lễ.”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên khiến Đại Ngốc như bị điểm huyệt đứng phắt lại.
Hoa Nhị phu nhân mặc tăng bào màu cam rộng, tay cầm tràng hạt từ phật đường đi ra, nàng để tóc tu hành, vốn dĩ không đụng vào son phấn, mặt hồng hào như ráng chiều, lông mày cong như lá liễu, tấm lưng ong thấp thoáng hiện ra dưới tăng bào dài sát gót, phong tư thoát tục. Nhìn thấy Lãnh Nghệ, nàng mỉm cười nói: “Ra là Lãnh đại nhân, ta vốn không biết là ngài, nơi này vốn không đón khách tới thăm, xin mời vào trong nói chuyện.”
“Đa ta nương nương, có điều thần còn có một tùy tùng, nàng tên Vũ Ti, chính là người giảng giải thuật thêu thùa hôm Nguyên Tiêu, muốn lãnh giáo nương nương chuyện thêu thùa, không biết được không?” Lãnh Nghệ khom người thi lễ:
Vừa nói tới đó tiểu ni cô chạy tới, thở hồng hộc mách: “Sư tỷ, y, y…”
Hoa Nhị phu nhân khẽ nói: “Lãnh đại nhân không phải người ngoài.”
Tiểu ni cô há hốc mồm, khi thái tổ còn sư tỷ đã để tóc tu hành rồi, khi đó thái tổ định ra quy củ, không được sư tỷ cho phép, dù là ai cũng không được vào Nam Kha Tự, cả quan gia bây giờ cũng thế. Vậy mà giờ sư tỷ lại bảo một tên thị vệ nho nhỏ không phải người ngoài, thực sự làm nàng không hiểu.
Hoa Nhị phu nhân lại nói: “Còn một người ở ngoài nữa, bảo nàng đợi ở tiểu sương phòng. Lăng Yên, pha trà.”
“Dạ.” Lăng Yên nhìn sang Lãnh Nghệ, thấy y cười với mình, tặng cho một cái lườm:
Lãnh Nghệ theo Hoa Nhị phu nhân vào trong phật đường, nơi này bài bố đơn giản, gọn gàng mà sạch sẽ. Chính giữa là bức tượng Thích Ca màu Ni Phật, phía trước là bàn thờ, lư hương, thêm một cái bồ đoàn, một cái mõ rất lớn, chỉ có thế.
Hoa Nhị phu nhân lấy thêm một cái bồ đoàn nửa mời Lãnh Nghệ ngồi, nhìn y cười: “Lãnh đại nhân, mời nói.”
Lãnh Nghệ có chút xấu hổ: “Là thế này, thần đã thành thân ba năm, thê tử chưa hoài thai, trong nhà gấp lắm rồi, phàm là tự miếu cầu con, thần và nàng đều đi qua. Dâng hướng cầu khẩn thành kính, nhưng không hiệu quả.”