Phần 398: Chờ một cơ hội. (1)
Trương thiên sư đã được thông báo trước lý do được hoàng đế gọi vào cung, cho nên lần này mang theo nhiều pháp bảo hơn cả lần trước, sau khi cùng Triệu Quang Nghĩa và đông đảo hộ vệ tới khu rừng tà ma hoành hành, ông ta hỏi rõ hướng âm thanh khi đó phát ra, cầm kính chiếu yêu soi đường, cầm kiếm đề phòng, càng đi mặt càng nghiêm trọng.
Tới gần khu rừng, cuối cùng ông ta đi một bước dừng một bước, làm đám Triệu Quang Nghĩa cũng phải dừng theo, nhìn ông ta như lâm đại địch càng thấp thỏm. Tốn một canh giờ mới qua mê cung giả sơn, tới một nơi cỏ cây rậm rạp, thấp thoáng viện lạc, chuông kêu văng vẳng.
Đó là Nam Kha Tự, miếu hoàng gia, nơi Hoa Nhị phu nhân để tóc tu hành.
Đột nhiên kính chiếu yên vang lên tiếng rạn nứt, Trương thiên sư liên tục đọc thần chú không ngăn được chiếc kính vỡ tan, ông ta lảo đảo lùi lại, một tay ôm ngực, mặt tái đi.
Triệu Quang Nghĩa tới gần hỏi gấp: “Thiên sư sao thế?”
Trương Thiên Sư giơ chiếc kính chiếu yêu tạo hình cổ kính, vừa sợ vừa xót xa nói: “Quan gia xem, đến kính chiếu yêu cũng không chiếu nổi tà khí của nó, loại tà ma này đạo hạnh cực sâu, không thể xem thường.”
“Vậy phải làm sao?”
“Tiến vào mới biết được.”
Triệu Quang Nghĩa hơi do dự, Hoa Nhị phu nhân ở trong đó đóng cửa không tiếp khách, dù ông ta là hoàng đế, nàng cũng lấy lý do tỵ hiềm thúc tẩu mà từ chối. Nàng là quý phi của đại ca ông ta, là hoàng tẩu của ông ta, nên ông ta chẳng có cách nào. Có điều lần này sự việc quá kỳ quái, Trương thiên sư đã nói thế thì phải tra tới cùng, không thể bỏ mặc, chuyện liên quan tới an toàn của cả hoàng cung mà.
Vì thế đoàn người tới Nam Kha Tự.
Tự miếu đóng cửa, Vương Kế Ân đi tới đập cửa hồi lâu mới có tiểu ni cô thò đầu ra, nhìn thấy Triệu Quang Nghĩa vội mở rộng cửa, khom người thi lễ: “Khấu kiến quan gia.”
Triệu Quang Nghĩa hỏi: “Hoa Nhị sư thái đâu?”
“Dạ, sư tỷ đang tụng kinh ở Phật đường.”
“Ngươi vào bẩm một tiếng, nói… Trương thiên sư ngưỡng mộ thiền học của sư thái, muốn được thỉnh giáo.”
Tiểu ni cô nhìn Trương thiên sư, lễ phép nói: “Sư tỷ nói muốn chuyên tâm tu hành, xin thiên sư đi thỉnh giáo cao minh khác, xin thứ lỗi.”
Nói rồi đóng cửa lại.
Trương thiên sư lần đầu gặp phải chuyện này, lòng giận lắm: “Vô lễ, trước mặt quan gia mà dám đóng cửa sao?”
Triệu Quang Nghĩa gặp chuyện này nhiều lần, đã quen rồi, xua tay: “Nàng là hoàng tẩu của trẫm, lại đóng cửa chuyên tâm tu hành cầu phúc cho ca ca trẫm, chuyện này nói khắp thiên hạ thì người ta chỉ tán thưởng nàng thôi. Thôi vậy, thôi vậy, chúng ta tìm cách khác.”
Trương thiên sư giận thật, nhưng cũng mừng lắm, ông ta có cớ chối bỏ trách nhiệm rồi.
Đột nhiên Vương Kế Ân mắt đảo trái phải, nói nhỏ: “Quan gia, nô tài có một kế này.”
Rồi thì thầm vào tai Triệu Quang Nghĩa vài câu, ông ta lập tức hớn hở: “Hay lắm, mau mau đi làm.”
Phủ Lãnh Nghệ.
Từ sau ngày Lý Dục đi Lĩnh Nam, Tiểu Chu hậu cả ngày chỉ khóc, không thiết tha cơm nước. Trác Xảo Nương vừa khóc cùng vừa từ từ khuyên dải, tình hình rốt cuộc cũng chuyển biến tốt.
Gia tài Lý Dục mang từ Nam Đường tới một phần giao cho hắn ta mang đi Lĩnh Nam, một phần được Triệu Quang Nghĩa thưởng cho Lãnh Nghệ. Lãnh Nghệ không đụng vào dù chỉ một ngón tay, toàn bộ giao cho Tiểu Chu hậu, đồng thời vẫn do đại nội tổng quản Nam Đường quản lý. Tiểu Chu hậu cũng nói rõ, dù để ở chỗ nàng, đây vẫn là tài sản của Lãnh gia.
Vũ Ti đã hết một tháng nghỉ kết hôn, quay lại hoàng cung. Trải qua một tháng tân hôn, quả nhiên sức đề kháng với chuyện nam nữ tăng lên nhiều, nhìn ảnh khỏa thân của Tiểu Chu hậu, tuy xấu hổ đã không còn run như trước.
Nàng chủ yếu phụ trách thêu phần khó nhất là khuôn mặt, phần còn lại che đi để tú nương khác hoàn thành.
Ngày hôm đó bức thêu Tiểu Chu hậu mặc trang phục đầu tiên được thêu ra, Lãnh Nghệ không hài lòng, mắng cả bốn tú nương một trận, làm bốn nàng cúi đầu rơi lệ. Lãnh Nghệ cuốn bức thêu đó ném vào lò lửa thiêu tại chỗ, bắt họ làm lại.
Thực ra thừa lúc họ cúi đầu khóc đã đánh tráo một bức tranh thêu khác, sau đó đốt hàng giả xóa dấu vết, cả thị vệ đứng giám sát cũng không hay biết.
Sau đó Lãnh Nghệ mang tranh thêu Tiểu Chu hậu tới thẳng phủ Hoa Minh Tôn.
Hoa Minh Tôn vừa nghe nói Lãnh Nghệ tới bái phỏng thì biết ngay là chuyện gì rồi, mời y vào phòng xong đóng ngay cửa lại.
Lãnh Nghệ đến cạn lời: “Hoa thần y, ông lén la lén lút như vậy sợ người ta không tò mò đấy à?”
“Đừng thừa lời, lấy ra, lấy ra đây mau lên.” Hoa Minh Tôn thấp giọng giục:
“Thời gian qua ông thường xuyên chữa bệnh cho nàng, thấy người sống rồi còn quyến luyến một bức tranh sao?” Lãnh Nghệ khó hiểu hỏi:
Hoa Minh Tôn không thèm để ý, tay run run nhận lấy bức tranh thêu, tranh rất lớn, vì thêu theo tỉ lệ người thật.
Khi hình ảnh Tiểu Chu hậu như thật xuất hiện, Hoa Minh Tôn hồi lâu không nói lên lời, mắt không hề chớp, khuôn mặt gỗ đá lộ vẻ si dại hiếm có, từ từ cuốn tranh lại, nâng niu như bảo vật: “Đây là giao dịch, nên ta không cảm ơn đâu.”
“Đúng thế, không cần cảm ơn ta.”
“Bức tranh còn lại bao giờ đưa ta?”
Phần còn lại là bức tranh khỏa thân của Tiểu Chu hậu, Lãnh Nghệ rất không muốn đưa ông ta, chỉ là đã hứa rồi, thở dài nói: “Hẳn là một tháng.”
Hoa Minh Tôn nghĩ tới hình ảnh Tiểu Chu hậu lõa thể, kích động tới mặt đỏ sậm, lại nhỏ giọng nói: “Giờ nàng ở nhà ngươi, ngươi có thể vẽ thêm cho ta vài bức tranh của nàng không, ví như tắm rửa, thay y phục, bao tiền ta cũng trả.”
“Đủ rồi!” Lãnh Nghệ lạnh giọng: ” Hoa thần y, ngài không thấy suy nghĩ này quá dơ bẩn à?”
Hoa Minh Tôn vuốt râu cười nhạt: “Lúc quan gia cưỡng bức nàng, ngươi còn ở bên điềm nhiên vẽ lại, chẳng dơ bẩn hơn lão phu cả nghìn lần sao?”
Lãnh Nghệ không khác gì bị người ta cho một cái tát, đây là điều khiến y luôn hổ thẹn, không ngờ hôm nay bị người ta nói thẳng trước mặt, má nóng ran, gượng gạo bao biện: “Đó là ý chỉ của quan gia, ta có thể kháng chỉ sao?”