Phần 395: Là sinh hay tử
Lãnh Nghệ dìu Triệu Quang Nghĩa đi chưa được mấy bước trong rừng truyền ra tiếng hổ gầm, tiếp đó là tiếng hét biến dạng rùng rợn: “Trả mạng cho ta! – Trả mạng cho ta…”
Triệu Quang Nghĩa mở to mắt, gương mặt vốn tái mét vì đau đớn, lúc này càng vì sợ hãi mà méo mó, quay đầu nhìn phía khu rừng vì gần ao nước mà lãng đãng sương mù, tựa hồ có oán linh đang tràn ra: “Chạy, chạy mau!”
Lãnh Nghệ cũng sợ chết khiếp, vừa bế Triệu Quang Nghĩa vừa hét lớn: “Người đâu… Hộ giá! Mau tới hộ giá!”
Từ phía khu rừng vẫn truyền ra tiếng động lẫn lộn tựa hồ là hổ gầm, tựa hồ là người la hét, vì càng không rõ ràng lại càng khiến người ta khủng hoảng. Triệu Quang Nghĩa bấu chặt áo Lãnh Nghệ, sợ hãi tới tột độ: “Chay, chạy!”
Lãnh Nghệ chạy liên một hơi qua rừng, từ xa xa đám Long Huýnh đã nghe thấy tiếng kêu của y, tay cầm bảo kiếm dẫn đám cung nữ thái giám hối hả chạy tới, y la hét: “Hổ, hổ… Trong rừng có ma.”
Đám thái giám cung nữ sợ tới dừng bước, giữa ban ngày ban mặt, bọn họ không sợ ma, nhưng hổ thì sợ, trong nội cung có hổ, nói không chừng thoát ra rồi.
Lãnh Nghệ giao Triệu Quang Nghĩa cho Long Huýnh, Triệu Quang Nghĩa chỉ chỉ về phía rừng, gian nan nói: “Cứu, càng nàng.”
“Các ngươi hộ giá đưa bệ hạ về mau, ta đi tìm Trịnh quốc phu nhân.” Trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng, Lãnh Nghệ nói nhanh rồi xoay người chạy:
Một ngự đái tên Lôi Trung nói lớn ném đơn đao tới: “Mang theo phòng thân.”
Lãnh Nghệ hoảng hốt né tránh, đao rơi xuống đất rồi mới nhặt lên, nói một câu cảm ơn, cầm đao chạy vào rừng.
Không ai đi theo Lãnh Nghệ hết, tất cả xúm xít quanh Triệu Quang Nghĩa đưa ông ta về tẩm cung rồi. Chỉ còn mỗi Tiểu Chu hậu ngốc nghếch vừa nhảy tưng tưng vừa hát bài đồng dao nào đó, Lãnh Nghệ vẫn rất cẩn thận quan sát xung quanh, lách mình nhanh như chớp lao vào rừng, lấy di động, bấm một lúc rồi cất vào lòng.
Chuyện không có gì phức tạp hết, Lãnh Nghệ giở lại trò cũ định cứu Tiểu Chu hậu một phen, nào ngờ xảy ra chuyện ngoài dự liệu, người cần phải cứu biến thành Triệu Quang Nghĩa.
Lãnh Nghệ chạy ra khỏi rừng, may lần này Tiểu Chu hậu gặp y không khóc, được y nắm tay kéo đi, nàng như tham gia trò chơi nào đó, cười khanh khách mà chạy. Ra tới ngoài không thấy dù chỉ một người tiếp ứng mình Lãnh Nghệ nhếch môi cười lạnh.
Xung quanh tẩm cung của Triệu Quang Nghĩa sớm được thị vệ vây kín mít, đến đám thái giám cung nữ cũng tay lăm lăm gậy gộc, làm ra vẻ trung thành bảo vệ chủ, tới khi thấy Lãnh Nghệ chạy tới thì tránh sang nhường đường, có người hỏi: “Lãnh huynh đệ, có thấy hổ không? Có sao không?”
Người này là Lôi Trung, vóc dáng tầm thước, đặc điểm khác người là hắn có đôi tay rất dài, có thể chạm tới gối, sử dụng đao vô cùng lợi hại.
Lãnh Nghệ trả đao cho Lôi Trung: “Không thấy, sao rồi, quan gia không sao chứ?”
Lôi Trung tra đao vào vỏ: “Hoa thần y đang ở bên trong… Quan gia đang khỏe mạnh, sao đột nhiên lại đổ bệnh?”
Lãnh Nghệ sao có thể nói ông ta bị bóp vỡ trứng được, trả lời hàm hồ: “Ta không biết, ta chỉ nghe thấy quan gia kêu cứu nên chạy tới.”
“Vương công công bảo huynh đệ an bài Trịnh quốc phu nhân tới hoa sảnh nghỉ ngơi, lát nữa quan gia có chuyện muốn nói.” Lôi Trung đợi Lãnh Nghệ giao Tiểu Chu hậu cho cung nữ mới kéo y vào góc phòng: ” Thực sự là có ma và hổ à?”
“Ta chỉ nghe thấy thôi, khi đó sợ tới không đứng vững được, rất kinh khủng…”
Đang nói chuyện thì Long Huýnh và một ngự đái khác tên Phong Nghĩa đi tới, Long Huýnh mặt thán phục chắp tay: “Lãnh đại nhân thật dũng cảm, thân là quan văn, sức trói gà không chặt, không chỉ cứu quan gia còn quay lại cứu Trịnh quốc phu nhân, dùng khí này khó bằng.”
“Chức trách của ta thôi.” Lãnh Nghệ đáp rất đúng mực:
Phong Nghĩa cũng nói: “Lãnh đại nhân lần này lập công to rồi, nhất định được trọng thưởng.”
Long Huýnh tỏ ra vô cùng nhiệt tình với Lãnh Nghệ, tán dương càng hết lời làm hai người còn lại cũng phải ngạc nhiên. Bốn ngự đái bọn họ hàn huyên một hồi, vẫn là Long Huýnh nói: “Được rồi, đợi lúc khác chúng ta uống rượu sau, giờ nguy hiểm chưa qua, không biết hổ có thoát ra thật hay không, ta phải an bài người đi tra.”
Nói rồi Long Huýnh vội vàng rời đi, Lôi Trung và Phong Nghĩa tản ra cảnh giới. Lãnh Nghệ chỉ mang danh ngự đái không có phân công cụ thể, y không cần làm gì cả, trong lòng y có chút thấp thỏm, khi đó y vin vào căn dặn của Triệu Quang Nghĩa không tới cứu người sớm, khiến ông ta bị Tiểu Chu hậu cho một bài học, không rõ ông ta có nhận ra không.
Hơn nữa mình chứng kiến chuyện xấu của ông ta, không phải không có khả năng bị giết người bịt miệng, nhưng Lãnh Nghệ không thể bỏ trốn, chỉ có thể đánh liều quay lại.
Sống hay chết đã không còn là chuyện y có thể tự chủ nữa.
Lát sau Vương Kế Ân đi ra nói nhỏ: “Quan gia mời đại nhân vào.”
Là “mời” chứ không phải “gọi” hay “truyền”, Lãnh Nghệ ở trong cung một thời gian rồi, hiểu một số ám hiệu nơi này, có nghĩa là Triệu Quang Nghĩa không hề giận y.
Bên trong tẩm cung trống không, chẳng có thái giám cũng không có cung nữ, chỉ có Hoa Minh Tôn đang châm cứu cho Triệu Quang nghĩa nằm trên long sàng.
Lãnh Nghệ đi tới khom lưng nói nhỏ: “Quan gia.”
Triệu Quang Nghĩa mở mắt ra, yếu ớt khép mắt lại: “Hoa thần y, đi… Trị bệnh cho Trịnh quốc phu nhân đi.”
Hoa Minh Tôn đứng lên thi lễ, mang rương khám bệnh rời đi.
Triệu Quang Nghĩa nhắm mắt dưỡng thần chốc lát, mới dùng giọng gần như không nghe thấy hỏi: “Vẽ thế nào?”
Lãnh Nghệ lòng trầm xuống, không ngờ tới mức này rồi mà ông ta còn nghĩ tới chuyện đó, lấy di động ra nói nhỏ: “Thần thấy dáng vẻ khóc lóc cầu xin của Trịnh quốc phu nhân trước đó rất động lòng, nên vẽ lại.”
Vương Kế Ân thấp thỏm lo âu, vì vừa rồi Hoa thần y đã nói rồi, trong vòng một tháng tuyệt đối không được gần nữ sắc.
Triệu Quang Nghĩa không đủ sức cầm di động, nhìn trong “tranh” chỉ thấy Tiểu Chu hậu nước mắt chảy dài, vẻ mặt đau thương vô vọng cùng cực, nói: ” Khanh… Chiếu cố tốt cho nàng… Đừng, làm khó nàng…”
Lãnh Nghệ sửng sốt, khom người che giấu: “Thần tuân chỉ.”
“Được rồi, lui ra đi.” Triệu Quang Nghĩa nhắm mắt lại: