Phần 394: Long Châu
Vương Kế Ân an bài mọt thứ xong xuôi thì quay về đại điện, đợi chừng một canh giờ, đủ cho Lãnh Nghệ nhuộm màu xong cho công cụ vẽ của y mới đi đánh thức Triệu Quang Nghĩa vừa mới chợp mắt lấy sức, hớn hở báo tin mừng: “Quan gia, Trịnh quốc phu nhân đã tới rồi, đang đợi ở bên ngoài ạ.”
Triệu Quang Nghĩa nghe vậy tỉnh ngủ ngay, nhưng lần này ông ta cẩn thận hơn trước nhiều, phái đám thị vệ Long Huýnh dẫn người đi ra xét xung quanh một lượt, đảm bảo không có bất kỳ một ai ở đó. Đồng thời sai Vương Kế Ân bố trí thái giảm cung nữ bao vây quanh khu rừng nhỏ kia, đề phòng vạn nhất.
Bố trí xong xuôi tất cả, Triệu Quang Nghĩa nóng lòng đi tới chốn cũ, đến bên một hòn giả sơn lớn, hỏi nhỏ: “Lãnh ái khanh, khanh ở trong đó chứ?”
Bên trong giả sơn truyền ra giọng Lãnh Nghệ: “Thần ở đây ạ.”
Triệu Quang Nghĩa nhìn trước mắt một bên là mê cung giả sơn đá núi nhấp nhô, bên là rừng cây rậm rạp, giữa ban ngay gió phát ra tiếng rít sởn gai ốc, so với hôm đó chỉ thiếu chút tuyết trắng làm nền: “Lần này phải vẽ cho tốt nhé.”
“Thần hiểu.” Giọng Lãnh Nghệ khô khốc:
Triệu Quang Nghĩa đang hưng phấn không nhận ra, lại tiếp tục dặn: “Đợi lát nữa xảy ra chuyện gì cũng đừng quá ngạc nhiên đấy, không cần quan tâm, chỉ cần làm việc của khanh thôi, hiểu chưa?”
“Thần hiểu.”
Lúc này từ xa xa truyền tới giọng Vương Kế Ân: “Quan gia! Trịnh quốc phu nhân tới rồi.”
Triệu Quang Nghĩa tức thì quay ngay lại, vài ngày không gặp, Tiểu Chu hậu gầy đi rất nhiều, vốn gương mặt trứng ngỗng, giờ cằm càng nhọn. Hốc mắt hõm vào, đôi mắt càng giống hồ ly tinh, lại còn sưng đỏ, hiển nhiên là thời gian qua nàng sống trong nước mắt.
Bộ dạng đáng thương đó không làm Triệu Quang Nghĩa động lòng, chỉ khiến ông ta thêm phấn khích bước thẳng tới.
Tiểu Chu hậu vừa thấy ông ta thì nước mắt lưng tròng, vừa lùi lại vừa cầu xin: “Quan gia… xin ngài, đừng… Đừng như thế nữa… Phu quân tiện thiếp đã vào ngục rồi, tiện thiếp không thể… Làm việc có lỗi với chàng.”
Triệu Quang Nghĩa cảm giác long căn phía dưới đã có phản ứng, vui mừng hết mức, ngửa mặt cười dài: “Yên tâm đi, trẫm đã cho người nói với phu quân ngươi, trẫm đón ngươi vào hoàng cung để an ủi rồi, ha ha ha ha…”
Tiểu Chu hậu tuyệt vọng, nàng muốn tự sát kết thúc đau khổ này, nhưng lại sợ mình chết rồi khiến Triệu Quang Nghĩa trút hết giận giữ lên trượng phu, đây thực sự là muốn sống không được, muốn chết không xong: “Ngài, ngài sao có thể làm thế chứ, ngài xát muối vào vết thương người ta…”
“Trẫm muốn thế đấy, đợi ngày hắn bị đầy đi biên ải, trẫm sẽ triệu kiến hắn vào cung, lâm hạnh ngươi ngay trước mắt hắn! Không, cưỡng bức chứ! Để cho hắn thấy thê tử của hắn giãy giụa rên rỉ dưới người trẫm ra sao.” Triệu Quang Nghĩa nhìn nàng càng đau khổ thì càng sung sướng muốn dùng những lời ác độc nhất khoét sâu vào nỗi đau của nàng:
“Ngươi, ngươi không được toại nguyện đâu.” Tiểu Chu hậu vừa khóc vừa lùi, cuối cùng quay đầu bỏ chạy:
Triệu Quang Nghĩa đuổi theo, đừng thấy ông ta to béo mà tưởng ông ta chậm chạp, bước chân huỳnh huỵch của ông ta như dẫm nát trái tìm Tiểu Chu hậu.
Chẳng chạy được bao lâu, ông ta bắt được nàng đẩy ngã xuống đất, lần này ông ta không có thời gian chơi mèo vờn chuột nữa, ông ta phải mau chóng khôi phục hùng phong của mình. Cưỡi lên người nàng, nóng ruột cởi y phục, lộ ra tấm thân to béo đen xì lông lá như gấu. Thấy Tiểu Chu hậu giãy giụa quá dữ dội, vung tay tát nàng một cái.
Tiểu Chu hậu mếu miệng, khóc toáng lên.
Chỉ là tiếng khóc này của nàng rất quái dị không giống khóc thật, mà giống tiếng cười, gương mặt nàng cũng không còn thống khổ nữa, nụ cười mẹo xẹo ma quái cực kỳ.
Triệu Quang Nghĩa chột dạ, đoán chừng bệnh điên của nàng phát tác rồi, không quá để ý, thậm chí có một khoái cảm biến thái… nhưng ông ta chưa biết mình vừa có hành động sai lầm cỡ nào.
Vì Tiểu Chu hậu nắm lấy hai quả long châu của ông ta.
Nếu ông ta biết nhi tử của mình thiếu chút nữa bị nàng bóp vỡ trứng, nằm trên giường một tháng mới miễn cưỡng xuống đất được, ông ta sẽ khóc không ra nước mắt.
Còn may Tiểu Chu hậu không bóp, nàng chơi nó như chơi hạch đào, nhưng dù nàng chẳng dùng mấy sức đã vượt quá khả năng chịu đựng của thứ yếu ớt đó. Triệu Quang Nghĩa thoáng cái đã mất hết sức lực, ba hồn bảy vía bay sạch van vỉ: “Phu nhân, nhè nhẹ chút… Đừng, á…”
Tiểu Chu hậu không khóc nữa, nàng chuyển sang cười khanh khách, Triệu Quang Nghĩa đau không chịu nổi, bản năng tóm tay nàng kéo ra, nhưng lập tức ông ta phát hiện sai lầm của mình. Vì Tiểu Chu hậu tưởng bị cướp đồ chơi, nàng giữ càng chặt, tức thì ông ta thưởng thức cơn đau chưa từng có trên đời.
Cơn đau này không cách nào diễn tả, như cả nội tạng bị nàng kéo ra, Triệu Quãng Nghĩa đau tới không thể kêu nổi, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thều thào: “Phu nhân, tha cho trẫm, tha cho trẫm…”
Tiểu Chu hậu càng vui, bóp bên này một cái lại bóp bên kia một cái, mỗi lần bóp một cái ông ta giật một cái, làm nàng cười nắc nẻ, chơi càng vui.
Triệu Quang Nghĩa đau chết đi sống lại, hối cũng đã muộn, biết nàng bị điên mà mình còn sơ ý. Ông ta bị nàng bóp liên hồi đau tới toát mồ hôi lạnh, toàn thân co giật…
Chẳng lẽ mình sẽ chết trong tay nữ nhân điên này?
Đám Long Huýnh, Vương Kế Ân ở quá xa, dù gào khản cổ, họ không nghe thấy, chỉ còn Lãnh Nghệ, nhưng vừa rồi ông ta lại bảo y, có chuyện gì cũng đừng ra, tại mình cả, giờ hy vọng vào y thôi, ông ta không còn sức mà kêu nữa mắt toàn lòng trắng, co giật liên hồi.
Đột nhiên.
“Lũng Tây công, sao ngài lại ở đây?”
Tiểu Chu hậu giật này mình buông tay ra đứng lên, ngơ ngác nhìn quanh, thấy Lãnh Nghệ thì đầu nghiêng trái nghiêng phải nhìn y, có vẻ muốn đoán y là ai.
Lãnh Nghệ không để ý tới nàng, lấy long bào khoác lên người Triệu Quang Nghĩa lúc này đã như cá rời khỏi mặt nước, cơ thể thi thoảng giật lên mất kiểm soát, mồm há hốc thở không ra hơi, chỉ cần y tới muộn một chút, e xảy ra hậu quả thảm khốc rồi.
Ông ta thực sự quá to béo, lại không thể cõng được, Lãnh Nghệ đành bế ông ta lên, bước chân xiêu vẹo rời đi.