Phần 392: Bế tắc và bất lực. (1)
Chuyện liên quan tới lợi ích sát sườn, Triệu Quang Nghĩa đích thân khởi giá tới ngự hoa viên.
Mấy ngày qua trời chuyển ấm, tuyết đã tan không ít, trừ những chỗ khất bóng mặt trời còn thấp thoáng nhìn thấy mảng trắng ra, nơi khác khôi phục nguyên mạo. Tuyết tan, gió lại càng thêm lạnh.
Trương thiên sư tuy có tuổi, bước chân vẫn thoăn thoắt, tay cầm kính chiếu yêu bát quái, tay cầm chuông đồng đi vòng quanh rừng, lại từ rừng đi tới Hổ Sơn. Rung chuông quanh Hổ Sơn quay về, nhìn cánh rừng trước ngọn giả sơn lớn phát ra tiếng rú rít rợn người, ông ta trầm giọng nói: “Quả nhiên là yêu khí tràn ngập.”
Triệu Quang Nghĩa sầm mặt: “Hoàng cung của trẫm, sao lại có yêu khí được?”
“Quan gia, chúng là hổ yêu, dó oán khí tích tụ trên người mãnh hổ ở Hổ Sơn tạo thành.”
“Ý thiên sư nói, đám hổ ở Hổ Sơn đã thành tinh rồi sao?”
Trương thiên sư mặt rất nghiêm trọng: “Không phải chúng thành tinh, mà là có quỷ tà ở khu rừng này không đi, mười mấy con hổ tới gặp hồn phách đó mà rống lên.”
Triệu Quang Nghĩa tái mặt không còn nghĩa ngờ gì nữa, chuyện là Mạnh Sưởng được ca ca hắn Triệu Khuông giận triệu vào cung, sau đó hạ độc vào rượu, Mạnh Sưởng trên đường về có lẽ độc phát tác, thần trí mơ hồ đi lạc, cuối cùng là chết trong khu rừng đó. Chuyện này không mấy người biết, vì sau đó Mạnh Sưởng được đưa về phủ, nói chết trong phủ.
Hôm đó Triệu Quang Nghĩa gọi Tiểu Chu hậu tới đây cũng là vì tìm kích thích ở chỗ Mạnh Sưởng chết, không ngờ trong rừng còn quỷ hồn của Mạnh Sưởng. Đàn hổ kia do Mạnh Sưởng nuôi, quỷ hồn thức tỉnh, bọn chúng tới gặp chủ nhân, gầm rống dọa mình.
Nghĩ tới đó Triệu Quang Nghĩa cũng tự lý giải vì sao thời gian qua mình hành phông được, nhất định là do quỷ hồn của Mạnh Sưởng biết mình thèm khát phu nhân hắn, nên giở trò, làm long căn của ông ta không dựng lên được.
Trương thiên sư tuy miệng lảm nhảm không ngừng, tay lắc chuông tay múa gương chiếu yêu, khóe mắt chưa từng rời mặt ông ta, thấy sắc mặt Triệu Quang Nghĩa biến đổi liền hiểu ngay mình đã nói đúng, lòng có tính toàn: “Quan gia không cần lo, bần đạo thi pháp thu thấp thứ quỷ hồn này.”
Nói rồi lập tức cho bày tế đàn ở trong rừng, Trương thiên sư tắm rửa thay y phục, thắp hương đốt giấy, tay cầm kiếm đàn mộc, chân đạp thất tinh, miệng niệm chú, đông chém một kiếm, tây đâm một kiếm. Chẳng bao lâu trên thanh kiếm bỗng dưng xuất hiện máu tươi, Triệu Quang Nghĩa và Vương Kế Ân há hốc mồm kinh hãi.
Trận pháp sự này kéo dài tận một canh giờ, Trương thiên sư tóc tai xõa xượi, toàn thân mồ hôi đầm đìa, tựa như vừa trải qua một trận quyết chiến ngặt nghèo, kiếm mộc đào trong tay cũng đã thấm đẫm máu tươi, lảo đảo đi tới trước mặt Triệu Quang Nghĩa: “Quỷ hồn vô cùng hùng mạnh, may có uy của bệ hạ trấn nhiếp, làm nó không thể dùng hết uy lực, bần đạo mới may mắn tống tiễn nó xuống mười tám tầng địa ngục, quan gia có thể kê cao gối ngủ kỹ rồi.”
Nói xong phun ra một ngụm máu như sương mù, ngã gục.
Triệu Quang Nghĩa vội sai người gọi thái y, Trương thiên sư nói không sao, chẳng qua kiệt sức, nghỉ vài ngày sẽ khỏe. Ông ta sai người lấy kiệu đưa Trương thiên sư về, đồng thời thưởng lớn, lòng cũng thầm toát mồ hôi, dù gì Mạnh Sưởng cũng làm hoàng đế hơn ba mươi năm, quỷ hồn hiển nhiên cũng hùng mạnh hơn người thường, may mà hôm nay trẫm cẩn thận đi theo, nếu không Trương thiên sư cũng bại rồi.
Nghĩ như thế trong lòng không khỏi kiêu ngạo.
Quỷ hồn đã được diệt trừ rồi, Triệu Quang Nghĩa nóng thử hiệu quả, liền chẳng kể ngày đêm, về tới tẩm cung chỉ mấy cung nữ chỉ mấy cung nữ hầu hạ bên ngoài, bước thẳng vào phòng ngủ: “Mấy đứa các ngươi vào đây.”
Mấy cung nữ mừng rỡ, rối rít đi theo.
Hoàng đế thích mỹ sắc, toàn bộ nữ tử trong cung đều biết, ông ta đôi khi nổi hứng sủng hạnh cung nữ, tuy đa phần cung nữ đó chỉ được chút ban thưởng, song có một ít may mắn thăng lên làm mỹ nhân, tiệp dư, uyển nghi. Đám cung nữ chẳng dám mơ mình có số mệnh đó, chỉ mong được quan gia lâm hạnh, làm thị ngự cấp kém nhất thoát phận cung nữ cũng là vinh quang rồi.
Vương Kế Ân cũng vì thế mà ngầm mời cao thủ phòng the, huấn luyện đám cung nữ, nguyên do là hoàng hậu, phi tử đều là hậu đại danh môn, từ nhỏ học lễ nghi phép tắc, giữ vững phụ đạo. Khi cùng Triệu Quang Nghĩa hành phòng không khác gì khúc gỗ, sợ bị coi là dâm loàn, không dám lộ ra chút sung sướng nào, đừng nói tới chủ động hầu hạ hoàng đế. Cho nên Vương Kế Ân bồi dưỡng đám cung nữ mua vui cho hoàng đế, tất nhiên thông qua những cung nữ đắc sủng đó, gây dựng thế lực của mình.
Mấy cung nữ này phục vụ ở tẩm cung có khả năng được hoàng đế lâm hạnh nhất, tuy ai cũng là hoàng hoa khuê nữ, nhưng kỹ thuật thành thạo lắm rồi.
Bình thường không có gì để nói, Vương Kế Ân mười phần tự tin vào đám cung nữ thân tín này, nhưng thời gian qua chuyện phòng sự của quan gia không ổn, nên hắn hơi bất an.
Lần này lo lắng đúng rồi, một lúc sau mấy cung nữ kêu thảm bay khỏi long sàng, ngã xuống đất rên rỉ.
Vương Kế Ân ở ngoài chờ đợi, nghe tiếng cung nữ hét thảm, không chỉ có một người, hắn giật nảy mình, từ gian ngoài đi vào, chỉ thấy quan gia đứng trên giường đùng đùng nổi giận, mắt liếc nhanh qua long căn héo rũ, vội nói: “Quan gia đừng vội, Trương thiên sư mới làm phép, quỷ hồn vừa đi, giống như người ốm mới khỏe, nên từ từ…”
“Từ từ cái gì nữa.” Triệu Quang Nghĩa nổi trận lôi đình đám cung nữ hì hụi nãy giờ không làm long căn của ông ta dựng lên: ” Phế vật, toàn một lũ phế vật.”
Đám cung nữ toàn thân trần truồng bò dậy, quỷ xuống thỉnh tội, Vương Kế Ân sợ để cơn giận của quan gia tiếp tục thế này, e xử phạt đám cung nữ mà mình tốn công bồi dưỡng, tổn thất không nhỏ, đầu óc tính toán cực nhanh: “Quan gia, hay là lấy bức tranh Trịnh quốc phu nhân mà Lãnh đại nhân vẽ để trợ hứng.”
“Được, lấy trẫm xem thử.” Triệu Quang Nghĩa hết cách đành nói: