Phần 389: Hung thủ thực sự
Đợi tới tận chập tối mà không có tin tức gì từ Lãnh Nghệ, Lý Dục đứng ngồi không yên, ngồi kiệu tới Lãnh phủ.
Nhìn thấy Lãnh Nghệ mặc quan bào chính thức thì Lý Dục ngạc nhiên lắm, trước giờ hắn toàn thấy Lãnh Nghệ mặc thường phục: “Lãnh đại nhân, thế này là sao vậy?”
Lãnh Nghệ đáp: “Ti chức vừa về nhà, chưa kịp thay y phục thì công gia tới.”
“Thế tình hình ra sao?”
“Quan gia bận công vụ suốt một ngày, quân tình phương bắc rất khẩn cấp, ti chức đợi tới lúc cửa cung sắp đóng không có cơ hội cận kiến nên đành về.”
Lý Dục thất vọng lắm, lo lắng trùng trùng nói: “Vậy đêm nay liệu quan gia có phái người giết ta không?”
“Công gia đừng quá lo, dù quan gia có ý đó thì cũng không gấp vậy đâu.”
“Quan gia nghĩ gì, ai mà biết.”
Lãnh Nghệ không biết an ủi hắn ra sao, Lý Dục chẳng đi thăm Tiểu Chu hậu, cũng chẳng hỏi tới nàng, thậm chí chưa kịp ngồi xuống, cứ vậy mà về.
Quay về nhà, Lý Dục như người mất hồn ngồi trong sương phòng. Trời đã tối, Giang thị thắp một ngọn đèn lồng, không dám thắp nhiều, sợ Lý Dục không thoải mái, vì chỉ có một cái đèn, làm trong phòng rất tối tăm.
Lý Dục chẳng nhận ra, cứ ngồi đó đến khuya, Giang thị hỏi đêm nay ai thị tẩm, hắn chẳng đáp, nàng liền phái tần ngự Lưu Châu ngoan ngoãn nhất tới, đồng thời dặn dò vài câu.
Đêm hôm đó dưới sự hầu hạ của Lưu Châu, hai người trải qua một cuộc ân ái không tính là kịch liệt, nhưng đủ để Lý Dục đã kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần tạm quên đi sợ hãi và ưu sầu, ngủ thiếp đi.
Trăng dần ẩn vào mây, trong phòng tối thui.
Giữa đêm tối, đột nhiên Lý Dục ngồi bật dậy, sau đó vén rèm, lấy một chùm chìa khóa từ trong áo bào treo trên bình phong, cứ vậy mình trần tới bên cái tủ lớn, mở ra lấy một cái hộp gấm. Bên trong toàn là trang sức tinh xảo, hắn sờ soạng lấy ra cái trâm, sau đó đóng tủ, khóa lại, cho chìa khó vào chỗ cũ.
Lý Dục cầm trâm, về giường quỳ xuống, giơ cao trâm đâm thẳng vào ngực Lưu Châu, Lưu Châu thống khổ rên một tiếng, đều ngoẹo sang bên, bất động, hắn cứ vậy nằm xuống cạnh thi thể.
Lúc này hai người từ sau bình phong đi ra, một người thắp đèn, một người tới giường vén màn lên, lay mạnh Lý Dục: “Công gia, tỉnh mau!”
Lý Dục mãi mới tỉnh, mắt lờ đờ, đến khi nhìn rõ hai người kia liền thất kinh ngồi bật dậy: “Trọng Quang, Lãnh đại nhân, sao hai người lại ở đây?”
Hai người kia chính là Lãnh Nghệ và Triệu Đình Mỹ, cả hai không nói gì.
Lý Dục nhìn theo ánh mắt họ, thấy cỗ thi thể kia thì nhảy dựng lên: “Quan gia, quan gia phái người tới giết tần ngự của ta, trời ơi! Sao vẫn không tha cho ta.”
Lãnh Nghệ hỏi: “Sao ngài biết là người của quan gia?”
Lý Dục chỉ cái trâm: “Trên đó có hoa văn long phượng trình tường, trừ hoàng thất ra thì làm gì có ai có.”
Thi thể đúng lúc này quay đầu nhìn hắn cười, Lý Dục hồn phi phách tán, la hét ỉnh ỏi, nhảy ra sau lưng Triệu Đình Mỹ, run bần bật.
“Đúng là hoa văn long phụng trình tường.” Thi thể buông kim trâm nắm trong tay nói, giọng tuy là nữ nhưng già nua tuyệt đối không phải của Lưu Châu, kỳ thực đâu không phải người chết, khi Lý Dục đâm kim trâm xuống, bà đã nắm lấy mũi trâm, máu chảy ra là máu gà thôi:
Lý Dục từ sau lưng Triệu Đình Mỹ nhìn ra, chỉ thấy bà ta tuy mặc trang phục của Lưu Châu, nhưng đã bốn năm chục tuổi: “Bà, bà là ai?”
“Bần ni Phi Dật, là hộ vệ của Lãnh đại nhân.” Phi Dật rời giường thi lễ:
Lãnh Nghệ nhắc: “Công gia, mặc y phục vào đã, tuy sư thái là người xuất thế, nhưng thế này không tiện.”
Lý Dục nhớ ra mình không mặc gì cả, vội chạy ra sau lấy y phục mặc bừa bãi lên người, Phi Dật sư thái được Lãnh Nghệ cho phép cũng rời đi.
Từ sau bình phong, Lý Dục đã không nhịn được hỏi: “Lãnh đại nhân, chuyện này là sao?”
Lãnh Nghệ không đáp mà hỏi: “Trong phủ có chùy thủ tới từ hoàng gia không?”
“Có, năm xưa thái tổ phong ta là quốc công, có tặng cho ta một thanh chùy thủ. Ta biết, đó là thái tổ cảnh cáo ta sau này chớ đụng binh đao, nên ta không dám đụng vào nó, chỉ cất đi.”
“Cho ti chức xem xem một chút.”
Lý Dục không tiện chối từ, mở tủ ra chỉ một cái hộp gấm, nhưng không mở hộp mà chỉ tay: “Ở trong đó, ta không đụng vào đâu, đại nhân muốn xem thì cứ mở ra mà xem.”
Lãnh Nghệ soi đèn mở hộp ra, chỉ thấy vỏ dao nắm trên lụa, không thấy dao đâu: “Công gia, ngài xem đi.”
Lý Dục nhìn một cái sợ điếng người, cầm lấy vỏ chủy thủ, nói với Triệu Đình Mỹ: “Ta, ta không biết… Ta luôn cất trong đó, chưa từng động vào, cũng không cho ai xem… Sao bỗng dưng biến mất, ta ta… Không liên quan tới ta, xin vương gia nhất định bẩm báo quan gia.”
Mất đồ ngự tứ là tội đại bất kính, tội này nói kiểu gì thì người được ban tặng cũng không tránh được trách nhiệm.
Triệu Đình Mỹ lấy từ trong ống tay áo ra một cái hộp nhỏ, mở hộp lấy thanh chùy thủ, tra vào vỏ của chùy thủ nữ tứ. Cạch, hết sức vừa vặn.
Lý Dục ngớ người: “Thế là sao?”
Triệu Đình Mỹ bình thản nói: “Thanh chùy thủ này là hung khí lấy từ thi thể bảo nghi của huynh đấy.”
“Sao có thể? Sao có thể chứ?”
“Đúng đấy, đồ của hoàng thất, ta nhìn một cái là nhận ra ngay, lúc đó nghĩ bên trong có ẩn tình nên không nói, chỉ bàn bạc với Lãnh đại nhân.”
Đầu óc Lý Dục đã thực sự có vấn đề, chỉ thanh chùy thủ nói lớn: “Ta biết rồi, quan gia phái sát thủ tới, lấy chùy thủ thái tổ ban cho, giết bảo nghi của ta, ép ta tự tận…”
“Không phải, ta đã kiểm tra khắp cả chính phòng rồi, không có dấu vết đột nhập, tuyết ở dưới cửa sổ có dấu chân, nhưng là dấu chân hôm qua để lại. Công gia, ta kiểm tra kỹ lắm rồi, ta tin rằng trên đời này không ai có thể đột nhập vào nhà ngài mà không để lại chút dấu vết nào đâu. Ta bảo hộ vệ khinh công cao cường của ta thử rồi, ông ta không làm được, ông ta nói đột nhập giết người rồi trốn đi không bị phát hiện thì dễ, chứ hoàn toàn không để lại dấu vết gì thì trên đời không ai làm được.” Lãnh Nghệ thở dài: ” Cả ba lần, treo dải lụa, đầu độc, dùng chủy thủ giết người, đều không có dấu vết đột nhập nào cả.”
Lý Dục cãi: “Có chứ, lần treo tấm lụa, có người phá cửa sổ sau thành cái lỗ đủ thì tay vào mà, bên ngoài có dấu chân nữa.”
“Đúng, nhưng đó là dấu chân của ngài đó.” Lãnh Nghệ mấy lần trước nghĩ mãi không ra, nhưng tổng hợp mấy chuyện, y đưa ra một kết luận phù hợp nhất:
Tất cả những chuyện này do Lý Dục làm ra.