Phần 387: Người không ra người, ma chẳng ra ma. (3)
“Ai chơi đùa.” Hoa Vô Hương định nghiêm mặt nói chuyện, thể hiện nghiêm túc của mình, nhưng mà không ăn thua, kéo tay Lãnh Nghệ làm nũng: ” Muội muốn theo sư bá học y thuật mà, huynh giúp muội đi.”
“Làm gì có chuyện ông ta nghe ta, buông ra nói chuyện tử tế.” Lãnh Nghệ bị giọng điệu nũng nịu của Hoa Vô Hương làm sởn hết gai ốc:
“Không buông, huynh có cách, huynh lắm thủ đoạn lắm mà, giúp muội đi.” Hoa Vô Hương lắc người tiếp tục dùng giọng điệu của trẻ con lên ba nói chuyện:
Lãnh Nghệ chịu không thấu kêu lên: “Được rồi, được rồi để ta nghĩ cách.”
“Nhớ nhé, muội đi xem sách đây.” Mục đích đã đạt, Hoa Vô Hương vẫy vẫy tay, nhún nhảy như nai con chạy mất:
Lãnh Nghệ nhìn Hoa Vô Hương vừa cười vừa chạy chỉ biết lắc đầu.
Tới gần trưa Hoa Minh Tôn tới, đi cùng còn có Lý Dục, vừa nhìn thấy Tiểu Chu hậu, ông ta ngạc nhiên, ông ta đúng là đã dùng trâm bán phong bế tâm trí nàng, để nàng thi thoảng sẽ nổi điên, phải đích thân ông ta châm cứu mới khôi phục. Nhưng nhìn thấy Tiểu Chu hậu tỉnh táo nói chuyện với với Trác Xảo Nương, ông ta vô cùng bất ngờ.
Sau khi xem mạch cho Tiểu Chu hậu, Hoa Minh Tôn không nén được lửa giận: “Ngài ra đây, ta có chuyện muốn nói.”
Lãnh Nghệ biết ông ta muốn nói gì, chưa gì y đã thấy đau đầu rồi, bảo Tiểu Chu hậu yên tâm rồi theo ông ta ra ngoài.
Hai người đi tới cuối hành lang, Hoa Minh Tôn không kiềm chế được rít lên: “Con nha đầu Hoa Vô Hương ở phủ ngài phải không?”
“Đúng, muội ấy lên kinh thi.”
“Ai cho nó xen vào bệnh nhân của ta?”
Lãnh Nghệ trợn mắt lên: “Lúc đó Tiểu Chu hậu phát bệnh, thần trí không tỉnh táo chạy khắp nơi, vô tình tới nhà ta, ta tất nhiên phải gọi đại phu gần nhất tới xem rồi…”
“Ta không cần biết.” Hoa Minh Tôn ngang ngược cắt lời: ” Ngài nói với nó, lần sau Tiểu Chu hậu phát bệnh, cấm nó được đụng vào, nếu không ta phế nó. Còn ngài nếu nàng ấy có chuyện gì thì trực tiếp gọi ta, không được cho con nha đầu đó đụng chân đụng tay.”
“Được được.” Lãnh Nghệ không đi cãi nhau với lão điên này, cứ gật trước tính sau:
Hoa Minh Tôn đùng đùng nổi giận bỏ đi, được một đoạn quay về: “Tiểu Chu hậu ở lại phủ ngài hả?”
Lãnh Nghệ giải thích: “Đúng, đó là ý Lũng Tây công, nàng cũng muốn ở lại làm bạn phu nhân ta, nếu ông thấy không…”
“Không cần, hắn định làm cái gì ta không quan tâm, nàng ở đây cũng tốt, đám phó tòng trong nhà kia không tin được, bản thân hắn lại là tên vô dụng, ở lại đó hắn hại chết nàng.” Hoa Minh Tôn quay người đi, được vài bước xoay người chỉ mặt Lãnh Nghệ: ” Nhưng không được cho con nha đầu kia xen vào.”
Lãnh Nghệ nhún vai, xem ra muốn hòa giải thúc chất nhà này là chặng đường xa không biết bao giờ mới tới đích, nghĩ tới sau họ cùng ở thái y viện, có khi mình phải chuyển nhà.
Hoa Minh Tôn quay lại thư phòng, xem bệnh cho Tiểu Chu hậu, lại dùng châm với nàng một lúc nữa, nói: “Hàn khí trong người phu nhân đã thuyên giảm… Nhưng, ta không giấu phu nhân, phu nhân sốt cao, thêm ưu tư quá độ thời gian dài, cho nên thần trí đôi lúc không tỉnh táo. Chuyện này báo với quan gia rồi, quan gia rất quan tâm tới bệnh tình của phu nhân, dặn ta nhất định chữa khỏi, ta hứa rồi. Nên phu nhân yên tâm, ta nhất định chữa khỏi cho phu nhân.”
Tiểu Chu hậu chỉ mỉm cười theo lễ phép, nàng không quan tâm tới bệnh tình của mình nữa: “Đa tạ thần y.”
Cái mặt như gỗ đá của Hoa Minh Tôn cũng phải dịu đi đôi chút: “Bệnh của phu nhân một phần do ưu tư lâu không ai chia sẻ mà ra, ở đây có Lãnh phu nhân để tâm tình cũng tốt. Ta thường tới trị bệnh cho phu nhân, bệnh này cần chữa trị dài ngày, phu nhân quyết không được nóng lòng, nếu không sẽ xảy ra sự cố.”
Lý Dục ở bên khom người với Lãnh Nghệ: “Chuyết kinh ở tạm quý phủ, quấy quả đại nhân, phu nhân rồi.”
Tiêu Chu hậu từ đầu tới cuối không nhìn hắn lấy một cái.
Đợi những người khác đi cả, Trác Xảo Nương an bài một gian phòng gần phòng ngủ của họ cho Tiểu Chu hậu, lại điều thêm hai nha hoàn và lão mụ chuyên môn chiếu cố nàng.
Tới nửa đêm phu thê Lãnh Nghệ bị tiếng hát đánh thức, tiếng hát rất lớn, hai người vội vàng mặc y phục rời giường, mở cửa ra thì thấy Thành Lạc Tuyền đứng ngoài cửa phòng Tiểu Chu hậu, vội hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Thành Lạc Tuyền lắc đầu: “Thuộc hạ vừa mới tới.”
Cửa phòng bật mở, hai nha hoàn hoảng loạn chạy ra: “Lão gia, Trịnh quốc phu nhân đang hát, trông sợ lắm.”
Trác Xảo Nương đi nhanh vào, thấy Tiểu Chu hậu chỉ mặc yếm lót, đứng ở giữa phòng vừa chải đầu vừa hát, nàng vội vàng bảo Thành Lạc Tuyền lấy áo ngoài mặc lên cho Tiểu Chu hậu. Lãnh Nghệ thấy vậy không tiện vào đứng ở một bên cửa.
Không ngờ Tiểu Chu hậu thấy cửa mở thì chạy ra ngoài, bên ngoài trời lạnh, nàng lại vừa ốm dậy, Lãnh Nghệ giang tay ra ngăn cản.
Tiểu Chu hậu đang cười khanh khách thấy y thì òa khóc, ôm chặt lấy không buông. Lãnh Nghệ lúng túng không biết phải làm sao, đẩy nàng ra không được, không đẩy không được, nhìn Trác Xảo Nương cầu cứu.
Trác Xảo Nương tới khuyên giải cũng không xong, Tiểu Chu hậu cứ khóc ôm chặt y.
Đột nhiên sau lưng có tiếng ho, Lãnh Nghệ quay đầu thấy Hoa Minh Tôn sắc mặt khó coi, y không nhiều lời giải thích, hai tay y giơ lên cao nãy giờ rồi, không tin ông ta không nhìn ra mình mới là nạn nhân.
Hoa Minh Tôn chẳng nói chẳng rằng, lật cổ tay một cái đâm kim châm vào đỉnh đầu nàng.
Tiếng khóc ngưng bặt tức thì, Tiểu Chu hậu như choàng tỉnh từ giấc mộng, á một tiếng buông tay lùi lại, đỏ mắt tía tai: “Xin… Xin lỗi…”
Đang luống cuống chân tay thì nhìn thấy Trác Xảo Nương bên cạnh, nàng càng quẫn bách: “Muội muội… Ta không cố ý đâu.”
Trác Xảo Nương không giận còn an ủi: “Không sao, muội biết mà, thần y tới rồi, không có chuyện gì nữa đâu.”
“Xin lỗi, thực sự xin lỗi…” Tiểu Chu hậu rơi nước mắt, nàng đã ý thức được tình hình bản thân, bị trượng phu coi như món đồ hy sinh để giữ mạng, nàng đã đứt từng khúc ruột, giờ bản thân người chẳng ra người, ma chẳng ra ma, trong lòng như tro tàn, cuộc sống này không còn chút ý nghĩa nào nữa: