Phần 385: Người không ra người, ma chẳng ra ma. (1)
Đầu óc Lý Dục không còn tỉnh táo nữa, hắn điên rồi, Lãnh Nghệ cũng bị hắn ta làm loạn hết cả đầu óc, người này nghĩ quẩn, nhưng hắn nói không phải hoàn toàn vô lý, Triệu Quang Nghĩa rất có khả năng làm như thế: “Công gia đừng nói nữa, nếu muốn dùng loại lời này để ta giúp ngài thì không cần, nếu ta giúp được gì sẽ cố hết sức, không cần phải như vậy.”
“Không không, ta không có ý đó, ta chỉ nói ra ý nghĩ trong lòng thôi, tuyệt không có ý khác.” Lý Dục thề thốt:
Lãnh Nghệ tức giận: “Bất kể ngài có ý gì, xin hãy đứng lên, nếu không ta sẽ về ngay.”
“Được, được!” Lý Dục đứng lên ngay tức thì, ngồi xuống ghế bên kia Lãnh Nghệ, nhìn y tha thiết:
Lãnh Nghệ thực sự bất lực, người ta tới mức này rồi, y không chấp: “Rốt cuộc ngài định làm thế nào?”
Lý Dục đứng lên, vén áo bào, Lãnh Nghệ đưa tay ra ngăn cản: “Ngài còn quỳ xuống là ta mặc kệ đấy.”
“Được, được!” Lý Dục vội hạ áo xuống, chuyển sang chắp tay, tới gần một bước nói nhỏ: ” Ta chỉ xin Lãnh đại nhân nói đỡ vài lời trước mặt quan gia, nếu có thể đưa ta tới biên cương xa xôi gian khổ nhất, để ta sống qua hết quãng đời này là được.”
Lãnh Nghệ cau mày: “Yêu cầu đầu tiên còn dễ, ta sẽ nói tốt về ngài với quan gia, nhưng còn chuyện để ngài rời kinh thì ta không làm được, dù thế nào quan gia cũng không chịu đâu.”
“Ta hiểu, ta không nói bây giờ, ta nói trong tương lai, nếu có loại khả năng như thế, mong đại nhân nói giúp ta.”
“Để xem tình huống đi, nếu tương lai quan gia thực sự có ý thả ngài đi, ta sẽ nói giúp ngài.”
Lý Dục mừng rỡ, vài một cái thật sâu: “Đa tạ đại nhân, ngài đúng là cha mẹ tái sinh ra ta.”
“Công gia nặng lời rồi, đó chỉ là một khả năng thôi, không có nghĩa là ta hứa hẹn bất kỳ điều gì với ngài, ta không có khả năng đó.” Lãnh Nghệ xua tay, hết cách với người này:
“Đương nhiên! Đương nhiên!” Lý Dục kích động xoa xoa tay, nguyện vọng lớn nhất của hắn bây giờ là có thể sống bình an tới cuối đời như một người bình thường, cười ngượng ngập ngừng: ” Nếu như, ta nói nếu như…”
Lãnh Nghệ nheo mắt lại, cảnh cáo hắn, lời không nên nói thì đừng nói.
Lý Dục cúi mặt xuống, nhưng vẫn nói: “Nếu quan gia không chịu thả phu thê ta, vậy… Để phu nhân ta lại… Cũng không phải không thể…”
Lãnh Nghệ sầm mặt không nói gì.
Lý Dục nghẹn ngào: “Ta biết, ý nghĩ này của ta không bằng cầm thú, nhưng không thể nào có chuyện quan gia để phu nhân ta đi, thế nên chỉ có thể đưa ra hạ sách đó… Còn về tương lai, nếu đại nhân có thể giúp nàng, cho nàng một chốn đi về…”
Lãnh Nghệ không nói không rằng đứng dậy rời thư phòng.
Ai ngờ vừa ra ngoài, cửa phòng ngủ đáng lẽ đóng rồi lại mở toang, Lãnh Nghệ linh cảm không lành xông vào, chỉ thấy trong phòng trống không, Tiểu Chu hậu không thấy đâu nữa.
Lý Dục chạy vào phòng sau Lãnh Nghệ, nhìn quanh không thấy Tiểu Chu hậu đâu, phát hiện cửa sổ sau lại mở, chạy ra nhìn liền thấy một hàng dấu chân xiêu vẹo nhưng rõ ràng, hét lên: “Phu nhân, phu nhân, nàng ở đâu?”
Vừa gọi vừa bám cửa sổ nhảy ra ngoài truy đuổi, nhưng dấu chân rời nội trạch liền biến mất, vì tuyết ở đó đã bị dọn sạch, hắn nhất thời không biết làm sao.
Lãnh Nghệ đã đuổi tới chỉ tay: “Ngài tìm bên kia, ta tìm bên này.”
Hai người chia nhau ra, vừa chạy vừa hô hoán, cái công phủ này vô cùng rộng, không khác gì một công viên nhỏ.
Tiếng hô của hai người làm đám phó tòng chạy cả ra, hỏi tình hình xong tất cả chia nhau tìm nàng. Tìm kiếm nửa ngày trời không thấy, nhưng một phó tòng phát hiện có cánh cửa nhỏ ở hậu hoa viên thông ra ngoài để mở.
Đám Lãnh Nghệ chạy tới nơi, do cửa này thường chẳng ai dùng, tuyết vẫn còn, trên đó có dấu chân khá nhỏ, rất giống của Tiểu chu hậu.
“Chết rồi, chết rồi, chẳng lẽ bệnh điên của nàng tái phát rồi sao?” Lý Dục đi vòng quanh vò đầu bứt tóc:
Lãnh Nghệ thất kinh: “Điên? Ai nói phu nhân bị điên?”
“Hoa thần y, lần trước nàng phát bệnh bứt râu Hoa thần y nữa.”
Đúng lúc này có một vị chưởng quầy cửa hiệu đối diện đi tới, chắp tay hỏi: “Có phải các vị đang đi tìm Trịnh quốc phu nhân không?”
Lý Dục vội chạy tới: “Đúng, đúng, ngươi nhìn thấy à?”
“Bái kiến công gia!” Vị chưởng quầy nhận ra Lý Dục, chắp tay một cái: ” Khi nãy phu nhân vừa nhảy nhót vừa hát chạy qua, thấy ai cũng giật râu giật tóc, mọi người đều phải né tránh.”
Lý Dục vội vàng tạ ơn, hỏi phương hướng rồi truy đuổi, dọc đường liên tục hỏi người qua lại, chỉ được một lúc rồi mất dấu. Lãnh Nghệ thấy không thể làm thế này, phải trở về lập kế hoạch tìm kiếm mới được, còn cần nhờ tới nha môn nữa.
Hai người vừa về tới nhà thì trông cửa báo: “Lãnh đại lão gia, phó tòng trong phủ ngài tới báo, phu nhân bọn tiểu nhân ở quý phủ.”
Cả hai sửng sốt, không gọi kiệu, cứ như thế chạy tới phủ Lãnh Nghệ.
Hai nhà cùng khu vực, không cách nhau quá xa, chẳng mấy chốc tới nơi.
Trông cửa đang đứng ngóng họ, vừa thấy hai người liền chạy lên đón: “Lão gia, vừa nãy Trịnh quốc phu nhân đi chân đất chạy qua nhà ta, tiểu nhân không biết có chuyện gì, vội chạy ra hỏi, ai ngờ bị Trịnh quốc phu nhân túm tóc giật, may mà có hộ vệ trong nhà ra cứu. Trịnh quốc phu nhân vừa cười vừa chạy mất, tiểu nhân lo có chuyện không may liền ngăn cản, rồi phái người bẩm báo phu nhân, phu nhân ra dìu Trịnh quốc phu nhân vào nhà rồi ạ.”
“Làm tốt lắm, công gia sẽ trọng thương cho ngươi.” Lãnh Nghệ nói một câu rồi chạy trước, Lý Dục chắp tay bái tạ chạy theo:
Thảo Tuệ đang đứng dưới hành lang, thi lễ với hai người rồi chỉ chỉ vào phòng, hai người chưa vào đã nghe thấy tiếng cười có chút rợn người của Tiểu Chu hậu.
Đi vào phòng thấy Tiểu Chu hậu đang nắm tay Trác Xảo Nương nói ríu rít không ngừng, nội dung thì linh tinh hỗn loạn không liên quan gì cả, Trác Xảo Nương tuy cười với nàng nhưng mặt đầy lo sợ. Thành Lạc Tuyền đứng ngay sau lưng Trác Xảo Nương đề phòng bất trắc.
Lý Dục vội chạy tới: “Phu nhân, sao nàng không nói gì đã một mình chạy đi, nguy hiểm lắm.”
Tiểu Chu hậu vừa nhìn thấy hắn á một tiếng kinh hãi, buông tay Trác Xảo Nương, chạy ngay ra sau lưng nàng người run rẩy không ngừng.
Lý Dục ngạc nhiên đi tới muốn nắm tay nàng: “Phu nhân, ta đây mà.”
Tiểu Chu hậu kinh khủng vạn phần, không ngừng là hét, lấy Trác Xảo Nương làm lá chắn, chạy vòng quanh trốn Lý Dục.