Phần 384: Hoài bích kỳ tội
Lãnh Nghệ xem xung quanh trà kỳ không có phát hiện gì, đi ra kiểm tra cửa sổ, Lý Dục bảo đã đóng, nhưng một cánh cửa sổ hướng ra hậu viện lại chỉ khép hờ, liền chỉ cho hắn thấy.
“Thôi đúng rồi, thôi đúng rồi, đúng là quan gia muốn giết ta rồi.” Lý Dục tuyệt vọng khóc tu tu, hắn có vẻ bị ám ảnh quá mức rồi, bất kỳ chi tiết nào cũng làm hắn liên tưởng tới bị Triệu Quang Nghĩa ám hại:
Lãnh Nghệ mở cửa sổ nhìn ra ngoài, tuyết dưới cửa sổ toàn bước chân lộn xộn, y cau mày.
Lý Dục khóc càng lớn: “Trời ơi! Ta đã đầu hàng rồi, ta không còn quốc gia, không có quân đội, ta chỉ là văn nhân sức trói gà không chặt, chỉ viết thi từ cảm niệm cố quốc, có cần dồn ta vào chỗ chết như thế không?”
Lãnh Nghệ quay lại khuyên nhủ: “Công gia, có phải quan gia phái người tới hay không còn chưa rõ, để ti chức điều tra hẵng nói, không nên kết luận tùy tiện.”
“Không cần đâu, nhất định là thế… Ta biết, ông ấy muốn giết ta, muốn chiếm đoạt thê tử của ta… Được, ta cho ông ấy toại nguyện, ta chết… Nàng còn sống là được.” Lý Dục loạng choạng đi về bên giường, cầm lấy một miếng bánh nhét ngay vào mồm:
Lãnh Nghệ không cản, thậm chí y còn đứng khoanh tay nhìn trào phúng.
Tiểu Chu hậu nhào tới đoạt lấy cái bánh trong tay hắn, Lý Dục né tránh ra xa, cho bánh vào mồm nhai mấy cái, nàng không ngăn được cũng lấy bánh trên đĩa định ăn, Lãnh Nghệ kịp chạy tay nắm cổ tay nàng cướp lấy cái bánh, đẩy nàng ngã xuống giường.
Nàng còn muốn ngồi dậy cướp lại bánh thì Lý Dục đã nhả bánh trong miệng ra, ôm lấy nàng khóc, Tiểu Chu hậu cũng ôm chặt lấy hắn: “Lão gia mà chết, thiếp không sống một mình đâu.”
Hai ngươi ôm nhau khóc nức nở.
“Công gia, đừng khóc nữa, chúng ta tới thư phòng nói chuyện, có chuyện ti chức phải nói riêng với ngài… Phu nhân, xin kiên nhẫn chờ đợi, hết thảy đợi ti chức quay lại hẵng nói.” Lãnh Nghệ đợi họ khóc một lúc mới lên tiếng khuyên can, sau đó bê đĩa bánh ra ngoài:
Lý Dục buông Tiểu Chu hậu ra, vừa khóc vừa đi theo Lãnh Nghệ tới thư phòng bên kia đại sảnh, đóng cửa lại.
Tiểu Chu hậu nước mắt ngắn dài, ngồi một lúc, nàng sợ trượng phu nghĩ quẩn, Lãnh Nghệ dù sao cũng là thân tín của Triệu Quang Nghĩa, y có thể thương hại mà giúp họ một số truyện, nhưng lập trường của y vẫn là đứng về phía quan gia. Nàng sống trong hoàng cung, không dễ dàng tin người khác, vì thế khoác áo chòng lên, lấy hết sức xuống giường, muốn nghe xem họ nói gì.
Ở trong thư phòng, Lãnh Nghệ cầm đĩa bánh đẩy về phía Lý Dục đang khóc nức nở: “Công gia, mời, bây giờ ti chức không ngăn cản đâu.”
Lý Dục nín khóc ngay: “Đại nhân có, có ý gì?”
“Chúng ta đều biết bánh không có độc mà.” Lãnh Nghệ thoải mái lấy một miếng bánh cho vào mồm nhai vài cái nuốt xuống: ” Mặc dù những cái bánh này đều có bột đỏ sậm bên trong, nhưng trong đó có một cái bánh kiểu dáng khác với những cái khác nên ta chú ý ngay từ đầu. Vì thế cũng dễ dàng phát hiện ra thứ bột trong cái bánh đó cũng khác với cái bánh khác, khi đó ta chỉ lấy làm lạ, nhưng không nói gì. Tiếp đó, ngài chẳng chịu nghe ta nói, một mực đòi chết, lại cầm đúng vào cái bánh khác biệt kia, ngài ngăn cản phu nhân cướp bánh của ngài, lại không ngăn phu nhân lấy cái bánh khác. Ta liền hiểu ra mục đích của ngài rồi.”
Lý dục người run lên: “Ta có mục đích gì chứ?”
“Ngài muốn tôn phu nhân chết trước mặt ta.” Lãnh Nghệ lạnh lùng nói: ” Quốc chủ trong Thập Quốc quy hàng Đại Tống không ít, chỉ có Thục chủ Mạnh Sưởng bị đầu độc chết, vì ông ấy có phi tần khuynh quốc khuynh thành là Hoa Nhị phu nhân. Đó gọi là thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội! Ngài thấy thê tử mình tài mạo không thua kém Hoa Nhị phu nhân, quan gia lại nhòm ngó nàng. Từ sau lần thấy dải lụa trắng, ngài sợ đi vào vết xe đổ của Mạnh Sưởng. Thêm lần này phát hiện có người muốn đầu độc mình, vì thế ngài càng tin quan gia muốn giết ngài, liền quyết định thí xe giữ tướng. Ngài lấy một cái bánh khác không có độc, cho ít một giống hạc đỉnh hồng vào đó. Mượn cớ mời ta tới phá án, thực ra muốn ta làm chứng là tôn phu nhân tự sát thôi, đúng không?”
Lý Dục đứng bật dậy, lại quỳ sụp xuống khấu đầu: “Không phải, không phải vậy đâu, ta không muốn nàng chết, ta chỉ muốn ngài thấy ta dựa theo ý quan gia tự sát, sau đó ngăn cản, rồi nói đỡ cho ta, để quan gia tha cho ta. Ta nói thật, ta không muốn giết nàng, đại nhân minh xét.”
Mặt Lãnh Nghệ càng thêm âm trầm, y là người chứng kiến bao lần Triệu Quang Nghĩa làm nhục Tiểu Chu hậu, là người hiểu hy sinh của nàng nhất, lửa giận từ từ bùng lên: “Đừng giảo biện với ta, khi đó ngươi cầm cái bánh không có độc này tránh thật xa, nếu ta không cản kịp thì nàng chết rồi! Ngươi còn nói không muốn giết nàng à?”
“Nàng sẽ không chết.” Lý Dục dập đầu khóc lóc: ” Ta biết, ngài sẽ cứu nàng thôi, trên đời này làm gì có nam nhân nào đành lòng để nàng chết trước mặt chứ? Không phải ngài ra tay ngăn cản ngay sao?”
Lãnh Nghệ á khẩu, lý do này thật không cãi được.
Lý Dục bò ra đất khóc: “Lãnh đại nhân, nếu đã nói ra rồi, vậy ta nói thẳng, xin ngài cầu xin quan gia tha mạng cho ta, nếu quan gia không muốn nhìn thấy mặt ta, cứ đầy ta ra biên cương là được. Chỉ cần đừng giết ta, cầu xin ngài, Lãnh đại nhân.”
Lãnh Nghệ cười khổ không thôi.
Lý Dục ôm chân y: “Ta biết, quan gia muốn dâm nhục thê tử ta để đạt khoái cảm chinh phục thôi, ông ta có cả thiên hạ, thiếu gì nữ nhân mà cần nàng, nàng có tuổi rồi, xuống sắc rồi, không bao lâu ông ấy sẽ chán… Đại nhân, tới khi đó ta sẽ bỏ nàng, đại nhân chỉ cần xin quan gia ban nàng cho ngài, quan gia sẽ đồng ý… Chỉ mong đại nhân nói đỡ.”
Lãnh Nghệ đá hắn ngã lăn quay, lửa giận bốc lên ngùn ngụt: “Khốn kiếp, ngươi vì giữ mạng mà hy sinh ái thê, dâng nàng cho người khác à?”
Lý Dục khóc ròng, không ngờ chất vấn Lãnh Nghệ: “Nếu không thì phải làm sao, ngài nói làm sao… Đợi quan gia chán rồi sẽ giết nàng, thậm chí đưa nàng vào thanh lâu, để nam nhân thiên hạ làm nhục nàng… So với như thế chẳng thả để nàng theo ngài, tới khi đó ngài nhất định cứu nàng, đối xử tốt với nàng mà. Nàng không còn là thê tử của ta nữa, quan gia cũng không còn muốn dâm nhục nàng… Ta và nàng ở bên nhau cả hai đều khổ, nàng vì ta phải chịu nhục, ta vì nàng mà bị quan gia chú ý, đại nhân, thật vậy đấy…”