Phần 383: Hạc Đỉnh Hồng
Lũng Tây công phủ lúc nào cũng nào cũng yên ắng, thiếu tiếng người, sáng sớm càng chẳng có chút tiếng động nào, thế nên tấm bình phong đổ xuống gây ra động tĩnh rất lớn, Tiểu Chu hậu mở mắt ra, yếu ớt hỏi: “Lão gia, sao thế?”
Lý Dục kinh khủng nhìn số bánh trên bàn, thậm chí lấn át cả niềm vui Tiểu Chu hậu tỉnh lại: “Nàng nằm im trên giường, ngàn vạn lần đùng đụng vào số bánh trên bàn, ta về ngay.”
Tức thì chạy khỏi đại sảnh, nhìn cửa trước cửa sau vẫn còn cài then, chạy tới cửa trước kéo then ra ngoài.
Tuyết đã ngừng rơi, trong sân im phăng phắc không một bóng người. Lý Dục đã quen rồi, vừa xong tiếng động lớn thế mà chẳng ai thèm tới hỏi thăm, đủ thấy đám phó tòng nơi này chẳng coi hắn ra cái gì. Chỉ là phát hiện vừa rồi không cho hắn thời gian cảm thán nữa, quát: “Người đâu, mau lại đây!”
Gọi mấy lần một lão phu mới ngáp dài đi ra: “Lão gia có chuyện gì sao… Này, các ngươi dậy cả đi.”
“Tới bếp bắt cho ta một con gà sống.”
“Lão gia làm gì?”
Lý Dục quát: “Không cần ngươi quản.”
“Dạ!” Lão phụ lề mề dẫm tuyết bước đi, được vài bước dừng lại: ” Lão gia gà trống hay gà mái?”
Lý Dục bực mình phất tay: “Tùy!”
“Dạ.” Lão phụ vẫn đi mấy bước rồi dừng: ” Lão gia, gà lớn hay gà nhỏ?”
Lý Dục mặt tối đen: “Lớn nhỏ gì cũng được, mau lên!”
Lão phụ vẫn còn muốn nói nhưng thấy bộ dạng hung dữ của hắn vội đi thật nhanh.
Lý Dục lo lắng cho thê tử trong phòng, chạy vào thì nàng đã ngồi dậy, ánh mắt nhìn mấy cái bánh đầy kinh sợ, hiển nhiên nàng cũng đã nhận ra chúng có vấn đề, đi tới ôm lấy nàng: “Đừng sợ, đừng sợ! Cứ đợi xem thế nào đã.”
Một lát sau ngoài hành lang truyền tới giọng lão phụ: “Lão gia, bắt được gà rồi.”
Tuy cửa không đóng, nhưng Lý Dục đã hạ lệnh không cho phép họ đặt nửa bàn chân vào chính phòng, nên lão phụ chỉ có thể đứng ngoài hành lang bẩm báo.
Lý Dục buông thê tử chạy ra ngoài, lão phụ ôm con gà mái rất béo, khoe: “Lão gia xem này, đây là gà hoa đẻ trứng đấy, ngày nào cũng đẻ một quả, chuẩn xác lắm, hôm nay chưa kịp đẻ trứng. Lão thân vừa rồi nghĩ, mới sáng sớm ngài muốn gà làm gì, nghĩ đi nghĩ lại, chắc là muốn xem gà đẻ trứng, nên…”
Không đợi bà ta nói hết, Lý Dục giật lấy con gà chạy vào phòng đóng cửa lại.
Lão phụ bĩu môi, mắt đảo trái đảo phải, không thấy ai liền lén lút tới ngoài phòng ngủ của Lý Dục, áp mặt vào tường, giỏng tai nghe. Nghe thấy gà kêu cạc cạc, lòng đoán, chắc phu nhân bệnh mới lành bệnh, lòng phiền muộn, lại không có gì chơi nên bảo mình bắt gà.
Nếu biết là bắt gà cho phu nhân chơi thì nên bắt gà con, nhìn chúng mổ thức ăn vui lắm.
Lão phụ định bỏ đi, đột nhiên nghe thấy con gà kêu lớn, còn vỗ cánh liên hồi, bà ta quá quen với âm thanh này, mỗi lần giết gà chúng đều đập cánh như vậy, chẳng lẽ lão gia giết gà mua vui cho phu nhân? Làm gì có kiểu mua vui như thế.
Bà ta quay lại đại sảnh, định đẩy cửa đi vào, nhưng do dự rồi thôi, gà của người ta, người ta thích chơi thế nào thì chơi, chỉ tiếc cho con gà đang đẻ trứng.
Đột nhiên cửa đại sảnh mở ra, Lý Dục chạy nhanh ra sân, lão phụ vội né sang bên: “Lão gia, con gà có sao không ạ, sao lão thân nghe giống như nó…”
Lý Dục hoàn toàn không để ý tới bà ta, vừa chạy vừa hô: “Mau, mau chuẩn bị kiệu.”
Lão phụ nhìn trái nhìn phải, trong sân trừ bà ta ra thì không còn ai cả, lão gia nói với mình à?
Lý Dục thấy bà ta không phản ứng gì thì trừng mắt quát: “Ta bảo chuẩn bị ngựa, ngươi điếc sao?”
Lão phụ vội chạy ra tiền sảnh dựng kiệu phu dậy, kiệu phu đang ngủ, bị lão phụ kéo khỏi giường, nghe nói công gia nổi giận mới cuống quýt mặc y phục khiêng kiệu ra. Lý Dục đang như kiến bò chảo nóng, thấy kiệu là nhảy lên, vội vã rời nhà.
Lý Dục làm ầm ĩ khiến những người khác cũng dậy rồi, đi ra bàn tán xem xảy ra chuyện gì? Song chỉ vẻn vẹn bàn tán thôi, chẳng ai tới hỏi Tiểu Chu hậu một câu.
Không lâu sau thì Lý Dục về, còn mời về một viên quan trẻ mặt mày nghiêm nghị, vị này bọn họ nhận ra, lần trước tới đây điều tra phá án, đám phó tòng suy đoán, thế nào cũng có chuyện rồi.
Đúng là có chuyện thật.
Lãnh Nghệ đi vào phòng ngủ chính, thấy con gà hai chân duỗi thẳng, miệng có bọt trắng. Tiểu Chu hậu ôm chăn chỉ lộ ra mỗi đôi mắt đẹp chứa đựng sợ hãi, dựa sát vào tường nhìn nó.
Lãnh Nghệ gật đầu coi như chào hỏi, cúi người xem bánh, tất cả đều có màu đỏ sẫm, hỏi: “Công gia nói đây là hạc đỉnh hồng sao?”
“Đúng, ta nhận ra loại độc này, khi ở Nam Đường, trong hoàng cung thường dùng nó ban chết cho đại thần, ăn vào chưa tới một chén trà là chết, không gì cứu nổi…” Lý Dục lại nhớ tới dải lụa trắng, đoán lần trước mình được ban chết mà không làm, liệu có phải lần này ban độc không:
Lãnh Nghệ quan sát thật kỹ đĩa bánh, tất cả đều có thứ bột nhỏ rắc vào giữa, trên bánh có vết khứa nhỏ, tinh vi: “Bánh này do ai đưa tới?”
“Là trù sư trong phủ làm, bánh không sao cả, tối qua cả ta và Hoa thần y trông chừng phu nhân, đói quá còn lấy ra ăn mà, không bị làm sao hết. Nhưng hôm nay ta cầm lên liền thấy không ổn, liệu có phải quan gia…”
“Đừng gấp, chuyện này chưa làm rõ đừng nói loạn.”
Lý Dục sực tỉnh, bịt chặt miệng.
Lãnh Nghệ hỏi: “Hôm qua công gia ngủ lúc nào, khi nào dậy?”
“Ta ngủ là quá canh ba, vì mấy ngày gần như không ngủ, hôm qua Hoa thần y nói phu nhân ta không sao nữa nên yên tâm ngủ. Lúc tỉnh lại thì trời chưa sáng, chắc là giờ thìn… May, mà mà ta phát hiện.” Lý Dục chưa hết sợ, lúc đó mà bất cẩn ăn vào thì số phận đã như con gà nằm kia rồi:
“Phu nhân khi đó dậy chưa?”
Tiểu Chu hậu lắc đầu: “Khi lão gia xô đổ bình phong ta mới dậy.”
Lãnh Nghệ lại hỏi Lý Dục: “Lúc công gia dậy thì cửa vấn đóng chứ?”
“Hôm qua sau khi tiễn Hoa thần y đi thì ta đóng cửa lại ngay, còn kiểm tra kỹ then cửa, cửa đóng rất kỹ.” Lý Dục sợ người ta nhân lúc ngủ thì vào hãm hại nên rất cẩn thận: