Phần 382: Điên rồi. (2)
Vương công công? Vương Kế Ân, hắn tới làm gì? Truyền thánh chỉ à? Lý Dục khựng người, cứ nghe thấy chuyện hay người liên quan tới hoàng cung là chỉ muốn quay đầu mà chạy.
Chợt có người hét lớn, rồi lại có tiếng Tiểu Chu hậu cười như chuông bạc.
Hỏng rồi! Lý Dục nhận ra cái âm thanh đặc trưng của thái giám, hoảng hồn chạy tới, quả nhiên Tiểu Chu hậu đang túm tóc Vương Kế Ân mà giật, làm hắn hai tay ôm đầu la oai oái, đám tiểu thái giám đi cùng hắn vậy mà gỡ không được. Lý Dục thấy mắt hoa lên, thế này thì hết rồi, hết cả rồi, ta chết chắc rồi. Hoa Minh Tôn đuổi đám tiểu thái giám đi, ở bên khuyên nhủ không dám dùng sức gỡ nàng ra.
Lý Dục mặt trắng bệch, tóm ngay tay Tiểu Chu hậu: “Mau buông ra, đây là Vương công công, buông ra.”
Tiểu Chu hậu rốt cuộc cũng chịu buông tay, cùng với một mớ tóc của Vương Kế Ân, làm hắn sợ hãi chui tọt ra sau lưng Hoa Minh Tôn: “Sao, sao thế… Phu nhân điên à?”
Hoa Minh Tôn lo lắng trùng trùng nhìn Tiểu Chu hậu chơi đùa với đống râu tóc: “Đúng thế, nàng do âu lo quá độ, tổn thương tâm tì, thêm vào sốt cao công tâm, nên mắc chứng điên.”
“Thế, thế có nặng không?”
“Khó nói lắm, loại tâm bệnh này không phải dùng thuốc mà chữa được, ta phải theo dõi một thời gian. Nếu thực sự là điên thì phải chữa thời gian dài, không thể nói trước được.”
Lý Dục mặt đưa đám thiếu điều quỳ xuống với Vương Kế Ân: “Công công tới đây là…”
“Ta phụng lệnh quan gia tới thăm hỏi bệnh tình của Trịnh quốc phu nhân, không có chuyện gì…” Vương Kế Ân mắt nhìn chằm chằm theo dõi nhát cử nhất động của Tiểu Chu hậu, trời lạnh như thế này, hắn đi giày ấm, độn thêm mấy lớp mà buốt chân, trong khi nàng đi chân đất, đứng trên sàn đá, mặt còn hớn hở, tựa hồ không biết lạnh là gì, không ai giả vờ được như thế, nhất là người quen sống trong nhung lụa từ nhỏ:
Lý Dục nghe không phải tới tuyên chỉ ban chết cho mình thì thở phào nhẹ nhõm, vừa lơ đễnh một cái Tiểu Chu hậu lại chạy mất rồi, hắn rối rít truy đuổi.
Vương Kế Ân đầu vẫn còn đau, nhìn thấy râu Hoa Minh Tôn cũng thiếu không ít, lòng chưa hết sợ: “Xem ra phu nhân bị bệnh không nhẹ… Thế cha gia phải về luôn đây, nơi này nhờ vào thần y, quan gia nói, bất kể thế nào cũng phải chữa khỏi cho phu nhân.”
Hoa Minh Tôn gật đầu: “Ta sẽ dốc sức, chỉ là công công thấy rồi, tâm trí không giống nơi khác, một khi hỏng rồi là cả đời như vậy đấy, ta không dám nói trước điều gì.”
“Cha gia cũng nghĩ thế, điên thế này, đúng là chưa thấy bao giờ.” Vương Kế Ân hậm hực sờ đầu, dẫn đám tiểu thái giám đi luôn:
Hoa Minh Tôn quay về phòng ngủ, không biết Lý Dục làm thế nào đã dỗ nàng nằm xuống giường rồi.
Tiểu Chu hậu mặt đỏ bừng bừng, thi thoảng lại ho, mắt như đứa bé hiếu kỳ nhìn trái nhìn phải, miệng ngâm nga bài đồng dao nào đó.
Lý Dục vừa cuống vừa sợ, thấy Hoa Minh Tôn quay về hỏi ngay: “Thần y, giờ phải làm sao?”
Hoa Minh Tôn không đáp, ngồi xuống chẩn mạch cho nàng rất lâu, sau đó trầm ngâm một lúc bảo Lý Dục đỡ nàng dậy. Ông ta lấy ra hộp kim châm, không cần cởi cáo, cách áo đâm huyệt, chẳng bao lâu toàn thân Tiểu Chu hậu đã đầy châm rồi.
Tiểu Chu hậu dần thiếp đi trong lòng Lý Dục.
Lần này Tiểu Chu hậu ngủ một giấc tới tận chập tối, khi mở mắt ra đã không điên điên khùng khùng như trước, mỉm cười với Lý Dục, yếu ớt nói: “Lão gia… Thiếp, chết chưa?”
Lý Dục nghe mà rơi lệ, nắm tay nàng: “Không sao đâu… Nàng chỉ bị bệnh thôi, quan gia đã hạ chỉ cho Hoa thần y tới chữa bệnh cho nàng, ngài ấy luôn túc trực bên cạnh nàng đấy, còn nói nàng sẽ khỏe lại thôi…”
Tiểu Chu hậu quay sang Hoa Minh Tôn, nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn thần y.”
Nàng cười với mình, lại còn cảm ơn mình nữa, Hoa Minh Tôn không khác gì rơi vào hũ mật, kích động tới run rẩy, vội ho một tiếng che giấu: “Phu nhân không cần khách khí, thấy trong người ra sao?”
“Ta, ta thấy… Toàn thân chẳng có chút sức lực nào cả, khó chịu lắm…” Tiểu Chu hậu càng nói càng nhỏ mắt cũng từ từ khép lại, nàng không biết lúc nãy mình chạy hăng cỡ nào:
Hoa Minh Tôn thấy nàng suy yếu tới mức này chẳng còn chút hưng phấn nào, chỉ có đau khổ.
Lý Dục quay đầu nhìn Hoa Minh Tôn, thấy ông ta cứ nhìn thê tử mình chằm chằm, không chớp mắt lấy một cái, làm sao ngờ ông già này tương tư thê tử mình bao năm. Chỉ nghĩ bệnh nàng nghiêm trọng, nên thần y đang suy nghĩ chữa trị thế nào: “Thần y, giờ phải làm thế nào?”
“Trước tiên để nàng ngủ đã, mai lão hủ tới khám.” Hoa Minh Tôn rất muốn ở lại bên cạnh Tiểu Chu hậu, dù chỉ có thể nhìn nàng cũng đủ khiến lòng ông ta yên bình. Chỉ là đây không phải kế lâu dài, vì đáng lẽ chỉ cần cho nàng uống thuốc châm cứu rồi đợi là được, trước khi để phu thê họ phát hiện tâm tư của mình, nên rời đi là hơn: ” Vừa rồi ta đã chẩn mạch cho nàng, tuy còn rất nặng, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng nữa. Ta thức liền mấy đêm rồi, về ngủ đã, nếu bệnh tình phu nhân có gì khác thường thì phái người gọi ta. Đêm nay ta ngủ ở đây, mai tiến cung báo cáo cho quan gia.”
Lý Dục cảm kích không thôi, liên tục chắp tay cảm ơn, tiến Hoa Minh Tôn ra tới tận cửa.
Đêm đó Tiểu Chu hậu ngủ rất say, không mơ mộng gì, Lý Dục yên lòng một chút rồi thiếp đi bên cạnh, hắn cũng liên tục thức đêm không chịu nổi nữa.
Khi Lý Dục tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn, nắng chiếu lên tuyết phản chiếu ánh sáng trắng, làm cửa sổ sáng bừng quỷ dị. Lý Dục dụi mắt nhìn thê tử đang ngủ say, má vẫn đỏ, hắn ờ thử trán nàng, cảm giác nóng lắm, nhưng đõ hơn nhiều rồi.
Hắn ngay ra nhìn khuôn mặt tuy đang bệnh nặng vẫn diễm lệ, chỉ là vẻ đẹp đó làm người ta thê lương.
Bụng hơi đói, Lý Dục nhìn số bánh hôm qua ăn chưa hết, định ăn vài miếng, cầm lên chưa cho vào miệng thì thấy lạ, hắn từng là hoàng đế, chuyện ăn uống rất cầu kỳ, thứ cho vào miệng luôn cẩn thận. Quả nhiên nhìn thấy giữa cái bánh có vết nứt, hình như có bột đen bên trong.
Lý Dục cẩn thận đặt bánh lên bàn bẻ đôi, quả nhiên thấy ít bột đỏ sậm, vội vàng bẻ mấy cái bánh còn lại, cái nào cũng như vậy, sợ hãi đứng bất dậy lùi lại, và vào bình phong, làm bình phong đổ đánh sầm.