Phần 381: Điên rồi. (1)
Hoa Minh Tôn biết Tiểu Chu hậu bệnh nặng thì suốt cả ngày lòng như lửa đốt, đứng ngồi không yên. Nhưng người ta chưa mời khám bệnh, mình không thể tự chạy tới nhà được. Đành kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.
Giày vò tới tận chiều, thái y viện rốt cuộc cũng có người tới bẩm báo, Trịnh quốc phu nhân bị bệnh nặng, muốn mời thái y tới chữa trị. Hoa Minh Tôn hận không thể đi ngay, nhưng hoàng đế cũng đang bệnh, ông ta không thể rời đi.
Cấp sinh trí, Hoa Minh Tôn nghĩ ra một kế, nói với Vương Kế Ân đã tới giờ châm cứu cho quan gia. Vương Kế Ân liền vào gặp Triệu Quang Nghĩa.
Triệu Quang Nghĩa dù bệnh nặng vẫn kiên trì phê duyệt tấu chương, thấy Vương Kế Ân đi vào mới nhớ ra: “Lãnh Nghệ tới chưa?”
Vương Kế Ân vội đáp: “Lãnh đại nhân tới rồi ạ, chỉ là lúc đó quan gia còn ngủ nên không quấy nhiễu.”
“Chuyện trẫm bảo y làm thế nào rồi?”
“Lãnh đại nhân nói Trịnh quốc phu nhân hình như cũng nghe thấy tiếng gầm đáng sợ, nhưng khi đó phu nhân vì sợ hãi nên không dám chắc là tiếng hổ.”
“Ba người các ngươi đều không dám khẳng định là tiếng hổ, nhưng trẫm nghe rõ lắm, hơn nữa không chỉ một con.” Triệu Quang Nghĩa mặt âm trầm: ” Chuyện này phải tra cho rõ cho trẫm.”
Vương Kế Ân vội vâng dạ.
“Thế sức khỏe nàng ra sao, có bị gì không?”
“Dạ, Trịnh quốc phu nhân ngã bệnh rồi ạ, xem ra bệnh không nhẹ, trước đó thái y viện cũng nói, Lũng Tây công xin thái y tới trị bệnh, nói là bệnh nặng lắm.”
Nếu là trước kia Triệu Quang Nghĩa không để tâm vậy đâu, nhưng trò chơi hôm qua làm ông ta cực kỳ kích thích, chỉ tiếc đang lúc kịch tính bị tiếng hồ gầm phá ngang, phất tay: “Bảo Hoa thần y đi xem sao, trẫm khỏe nhiều rồi, tới xem nàng thế nào.”
Tiểu Chu hậu hôn mê rồi, nàng liên tục gặp ác mộng, thi thoảng lờ mờ tỉnh lại nàng cũng chẳng biết mình đang mơ hay tỉnh, chỉ cảm giác có một đôi bàn tay quen thuộc nắm tay mình, đó là trượng phu nàng. Bên tai còn nghe thấy giọng hắn: “Phu nhân! Ta ở bên nàng, đừng sợ!”
Nàng muốn mở mắt ra nhưng mí mắt như nặng tựa ngàn cân, không cách nào mở ra được.
“Đa tạ thần y, nàng hôn mê suốt ba ngày rồi… Hoa thần y, nếu không có ngài… Nàng nguy mất…”
Hoa Minh Tôn à?
Tiểu Chu hậu quen vị thần y vang danh thiên hạ đó rất nhiều năm trước, nhưng ông ta không chữa được bệnh cho tỷ tỷ. Nhờ thế mà nàng cuối cùng mới thành thê tử của tỷ phu, có thể cùng tỷ phu tài mạo song thành đôi thành lứa.
Giờ mình bệnh, ông ta có chữa được không?
Tiểu Chu hậu dùng toàn lực mới mở được mắt ra.
Trong phòng rất tối, có vẻ là đêm khuya, nàng nằm trên giường, ngồi bên cạnh là ông già gầy khô tóc hoa râm, còn có một người đang đứng, không còn ai nữa.
Nàng chỉ đủ sức mở mắt chốc lát, toàn thân mềm nhũn như không có xương, đầu đau muốn nứt toác, miệng thều thào: “Nước…”
Lý Dục mừng lắm: “Đợi chút, ta lấy nước cho nàng.”
“Không được.” Hoa Minh Tôn ngăn lại: ” Ngươi mà cho nàng uống nước bây giờ, nàng sẽ hộc máu chết ngay.”
“Không thể nào.”
“Lời ta mà ngươi cũng không tin à?”
“Tin tin ạ.” Lý Dục vừa rồi quá sợ mà nói vậy thôi, thái y khác cũng tới rồi, nhưng đều lắc đầu, nói cái gì mà hàn tà nhập tâm không thể cứu được, nếu không có Hoa Minh Tôn thi triển châm thuật, có lẽ nàng buông tay bỏ hắn đi rồi. Bây giờ chỉ biết trông cậy vào ông ta, Lý Dục nịnh: ” Thần y, ngài vất vả nửa ngày rồi, nên nghỉ ngơi một chút.”
“Không được.” Hoa Minh Tôn lạnh lùng nói: ” Quan gia lệnh cho ta cứu phu nhân, ta phải ở đây canh chừng, nếu không nàng mà chết, người biết ngươi không nghe lời ta khiến nàng mất mạng, người không biết lại tưởng ta vô dụng, trị bệnh chết người.”
“Không đâu, không đâu ạ.” Lý Dục rối rít nói: ” Thần y bảo gì ta nghe nấy.”
Hoa Minh Tôn không thèm để ý tới hắn, cứ ngồi bên giường, lòng quặn thắt, Tiểu Chu hậu lần này thực sự bệnh rất nặng, khi ông ta tới thì mạng nàng mười phần đã mất chín rồi.
Hai người cứ thế lặng lẽ ngồi bên giường nhìn chằm chằm Tiểu Chu hậu say ngủ.
Lại qua một lúc nữa, trong phòng vang lên tiếng òng ọc, Hoa Minh Tôn nhớ ra từ sáng tới giờ mình chưa ăn gì cả: “Có gì ăn không?”
Lý Dục vội nói: “Có có, ta sẽ sai người chuẩn bị tiệc rượu.”
“Không cần, có thứ bánh gì đó ăn lót dạ là được.” Hoa Minh Tôn tức giận trừng mắt lên, nếu năm xưa nàng gả cho mình chứ không phải thứ đẹp mã vô dụng này thì sao có cơ sự hôm nay, vì thế cực kỳ khó chịu với hắn: ” Lúc này ngươi còn có tâm tư uống rượu nữa sao?”
Lý Dục vâng dạ, đi lấy một cái hộp bánh tới, bánh rất tinh xảo, nhìn đã muốn ăn, vừa mời Hoa Minh Tôn vừa ăn, nghĩ tới mình còn ăn được uống được, thê tử nằm kia chẳng thể ăn uống, vành mắt lại đỏ hoe.
Đêm hôm đó Hoa Minh Tôn và Lý Dục luôn túc trực bên cạnh Tiểu Chu hậu tới tận canh năm, đó là đêm thứ tư bọn họ thức trắng rồi, khi trời sắp sáng đều dựa vào lưng ghế mà ngủ.
Trong ngủ mơ mơ màng màng, Hoa Minh Tôn thấy cằm nhói đau, kêu “á” một tiếng tỉnh lại, chỉ thấy Tiểu Chu hậu đứng trước mặt mình cười khanh khách không ngừng, tay nắm chặt chòm râu bạc của mình mà giật. Ông ta giật này mình nhìn xuống, một nhúm râu bị nhổ rồi.
Tiếng kêu của ông ta đánh thức Lý Dục, hắn rồi rít chạy tới: “Sao nàng lại làm thế, thần y tới chữa bệnh cho nàng đó, nếu không có thần y, cái mạng nhỏ của nàng đã… Úi da.”
Tới lượt Lý Dục kêu lên, vì Tiểu Chu hậu nhân lúc hắn cúi xuống xin lỗi Hoa Minh Tôn đã túm tóc hắn giật, cười nắc nẻ.
Lý Dục khó khăn lắm mới thoát khỏi tay nàng, tóc rụng lả tả, còn nàng thì chân đất chạy mất.
“Đuổi theo!” Hoa Minh Tôn co chân đuổi ngay, đuổi xuyên qua chính sảnh, qua trung viện tới tiền viện, tay nàng cầm râu tóc họ tung tăng chạy ra đại môn, tốc độ còn rất nhanh, chẳng giống người vừa ốm nặng mê man suốt mấy ngày:
Trông cửa thấy Tiểu Chu hậu chạy vù tới thì cuống quýt né sang bên, lại thấy Lý Dục đuổi theo sau lưng thì gọi: “Lão gia, Vương công công tới ạ.”