Phần 380: Băng mỹ nhân. (2)
“Thì ra là thế, quan gia còn sợ, huống hồ là phu nhân. Hơn nữa hôm qua trời lạnh, quan gia mặc ít, bị cảm rồi, đang nằm trên giường uống thuốc. Ti chức lúc tới đây cũng nghĩ, phu nhân chắc là cũng bị phong hàn, thêm vào bị hổ dọa, sợ là bị bệnh không dậy được rồi, giờ nhìn khí sắc phu nhân rất tệ, đúng như ti chức nghĩ.” Lời này truyền ra ngoài đủ làm Lãnh Nghệ mất đầu, nên y không thể không thận trọng, vì Tiểu Chu hậu quay đầu sang, cánh môi nàng cách y trong gang tấc, ngửi thấy được hơi thở thơm tho của nàng, y phải dùng hết định lực mới có thể giữ được tư thái quân tử:
Tiểu Chu hậu thông minh cớ nào, hiểu ngay: “Thiếp vốn mệt mỏi không thể rời giường, vì chuyện này mà cố gắng, khụ khụ…”
Lời đã nói hết Lãnh Nghệ đứng lên ngay, kéo dãn khoảng cách với nàng, giọng lớn hơn: “Quý thể phu nhân không tốt, vậy nên nghỉ ngơi đi, trước khi khỏe lại đừng tùy ý đi lại, ti chức cáo từ.”
Tiểu Chu hậu nghe lời này càng hiểu rõ ý Lãnh Nghệ, mắt ngước lên trong ánh sáng nhập nhèm chỉ thấy một bóng dáng cao lớn vững trãi an toàn, nàng thi lễ, ôn nhu nói: “Đa tạ đại nhân quan tâm.”
Đợi Lãnh Nghệ đi rồi, Tiểu Chu hậu rời giường, cài cửa lại, quay về bên giường, cởi sạch quần áo, toàn thân trần truồng đầy vết thâm tím xước xác, đó là kết quả hôm qua bị Triệu Quang Nghĩa bạo ngược. Lúc đó không phải đóng giả, nàng sợ, thực sự sợ hãi.
Nàng đi ra cửa sổ, rút then mở cửa ra, một cơn gió lạnh mang theo tàn tuyết ùa vào, nàng theo bản năng đưa tay ôm ngực, nhưng giữa chừng dừng lại. Thậm chí nàng giang rộng tay, cười thê lương đón nhận những cơn gió lạnh thấu xương.
Ngoài cửa sổ không có một ai, chỉ có ao nước đã đóng băng, giữa ao còn vài lá sen khô héo đông cứng. Bên ao rải lớp tuyết trắng phau phau, tường cao bao quanh, che hết tầm nhìn, không ai chứng kiến thân thể mỹ lệ tuyệt luân ấy.
Cái lạnh bắt đầu bao phủ thân thể nàng, nhanh chóng lan đi toàn thân, nàng chưa thấy đủ, cầm ấm nước để qua đêm lạnh buốt uống vào, uống không sót một giọt.
Chớp mắt, cái lạnh khủng khiếp nàng làm suýt không kiên trì được nữa, nhưng nàng vẫn làm được, nàng vẫn đứng đó.
Mỗi lần không chịu nổi, điều đầu tiên nàng nghĩ tới thi từ của trượng phu, chính những bài thơ đó giúp nàng vượt qua những lần bị Triệu Quang Nghĩa dâm nhục. Lần này cũng thế, nàng muốn dùng thi từ của trượng phu giúp mình vượt qua được gian khổ này.
Gió về tiểu viện, đình hoang biếc…
Liễu xuân dờn mắt liếc…
Hiên tựa nửa ngày ngậm nghẹn lời…
Tiếng trúc, trăng non xưa giờ vẫn thế thôi!
Sinh ca chưa tan, còn ra rả…
Mặt hồ băng vừa rã…
Họa thuyền nến sáng đậm mùi hương…
Tóc đầy tuyết sót, sương trong nghĩ khôn đương.
Thật là hợp cảnh, “mặt hồ băng vừa rã”, bài thơ tựa như viết cho mình hiện giờ. Vậy hy vọng cuộc sống say này mình và trượng phu giống năm xưa “tiếng trúc trăng non”, bầu bạn bên nhau, vậy cũng đáng rồi.
Tiểu Chu hậu bắt đầu hắt hơi liên tục, nước mũi cũng chảy ra, nhưng nàng kệ, vẫn cứ kiên trì.
Không biết qua bao lâu, Tiểu Chu hậu không thấy lạnh nữa, nàng cũng chẳng cảm giác được tay chân mình nữa, người nàng lảo đảo dựa vào vào tường, trong lúc thần trí mơ hồ, nàng như nhìn thấy mình dựa vào người Lãnh Nghệ, y đứng đó, dùng ánh mắt thương xót nhìn nàng.
Tiểu Chu hậu biết thần trí mình không tỉnh táo nữa, nếu tiếp tục đứng đây, không phải là bị bệnh, e là không còn mạng. Nàng lấy hết sức lực đóng cửa sổ lại, cái then, lảo đảo về giường, mặc áo, lên giường đắp chăn, một mình co quắp cô độc chẳng ai hay…
Lãnh Nghệ từ phủ Lũng Tây công đi ra, không về nhà mà tới thẳng hoàng cung, giờ y là ngự đái, không cần thánh chỉ cũng có thể trực tiếp vào cung.
Tới tẩm cung của hoàng đế, Lãnh Nghệ tìm Vương Kế Ân hỏi: “Sức khỏe quan gia thế nào?”
Vương Kế Ân lo âu: “Không tốt, quan gia sốt cao cả đêm, sáng nay mới đỡ, giờ vừa mới dậy đã phê duyệt tấu chương, ta khuyên không được.”
“Hôm qua quan gia bảo ti chức đi thăm hỏi tình Trịnh quốc phu nhân, sáng nay ti chức đi rồi, phu nhân nói, nghe thấy tiếng gầm đáng sợ, nhưng không dám khẳng định là tiếng hổ. Hơn nữa phu nhân cũng bệnh rồi, hơn nữa bệnh không nhẹ…” Lãnh Nghệ nhìn quanh hỏi: ” Hoa thần y đâu, nương tử ti chức gần đây sức khỏe không tốt, chẳng biết có phải do bệnh cũ chưa trừ hẳn không.”
“Ái dà, để ta gọi ông ấy, lần trước tôn phu nhân bệnh nguy như thế, đừng để tái phát.”
“Không sao, chỉ thấy lạnh người, mỏi mệt, ti chức hay lo muốn hỏi chút thôi.”
“Cẩn thận là hơn.” Vương Kế Ân sải bước vào tẩm cung, được một lúc Hoa Minh Tôn đi ra, thấy Lãnh Nghệ thì như y nợ tiền ông ta, mặt khó coi vô cùng.
Lãnh Nghệ cũng không muốn quanh co, áp giọng xuống: “Ta vừa ở chỗ Tiểu Chu hậu về…”
Hoa Minh Tôn tức thì chú tâm ngay: “Nàng làm sao?”
“Bệnh nặng lắm, có khi phải mời thái y.”
“Thái y gì chứ, ta đi.”
“Vậy đương nhiên là tốt nhất, có điều ông đang chữa trị cho quan gia, nên đừng chủ động xin đi, làm thế khả nghi lắm, đợi Vương công công báo lên cho quan gia đã…” Lãnh Nghệ tin rằng bằng mức độ coi trọng của Triệu Quang Nghĩa với Tiểu Chu hậu, ắt phái thái y tới khám cho nàng, mà vừa vặn có một vị thần y bên cạnh:
Hoa Minh Tôn hiểu ngay, vái dài: “Đa tạ Lãnh đại nhân thành toàn.”
Lãnh Nghệ nói càng nhỏ hơn: “Bệnh lần này của Tiểu Chu hậu nặng lắm, trước giờ sức khỏe nàng không tốt, lại thêm sợ hãi, e là lâu mới khỏi được. Ài bệnh tới như núi lở, đời người bất trắc khó lường, ta sợ là lần này nàng phải nằm giường thật lâu…”
Hoa Minh Tôn tương tư Tiểu Chu hậu hơn mười năm rồi, luôn bám sát từng bước của nàng. Ông ta là ngự y của Triệu Quang Nghĩa, quá hiểu tính cách vị quan gia này, lại thêm Tiểu Chu hậu liên tục bị triệu vào cung, làm sao không đoán ra được, ông ta vì chuyện này đau lòng nhưng chẳng có cách nào. Giờ nghe Lãnh Nghệ nói thế, lòng tràn ngập cảm kích, vá thêm cái nữa: “Đa tạ đại nhân.”
Lãnh Nghệ không nói gì thêm, chắp tay rời đi, y gieo hạt giống xuống rồi, nảy mầm được không phải đợi tạo hóa.