Phần 378: Dải lụa trắng trên xà
Lũng Tây công phủ.
Mỗi lần Tiểu Chu hậu được triệu kiến vào cung là Lý Dục lại thấp thỏm đứng dưới hành lang đợi nàng về. Hôm nay cũng thế, nhìn tuyết lớn rồi nhỏ đi, nhỏ rồi lại lớn, tới chập tối mới thấy kiệu về.
Nhưng khi thấy Tiểu Chu hậu từ trong kiệu đi ra, hắn bàng hoàng, chỉ thấy nàng tóc tai rối bời, ánh mắt vô thần, chân còn tập tễnh. Hắn vội chạy tới đỡ, Tiểu Chu hậu né tránh hắn bước thấp bước cao đi vào phòng.
Lý Dục đi theo phía sau: “Nàng sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Chu hậu quay người lại, gương mặt diễm lệ không có chút huyết sắc, nàng kéo áo choàng ra giận dữ ném thẳng vào mặt hắn, để lộ y phục rách nát bên trong, những chỗ da thịt hở hang đầy vết cào và bầm tím. Nàng không giải thích, chỉ gục mặt xuống giường khóc nức nở.
Lý Dục gỡ áo choàng chùm vào mặt, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền lặng người, lòng đầy áy náy, đi tới bên giường khe vuốt ve chỗ da thịt thâm tím của nàng.
Ngày hôm đó, cả hai không nói gì cả.
Đêm đó Tiểu Chu hậu gặp ác mộng liên miên, cả đêm la hét, tới gần sáng mới kinh hoàng tỉnh giấc mới biết mình nằm mơ. Bình tĩnh lại nhận ra, ở bên cạnh trống không, Lý Dục không thấy đâu cả. Đúng lúc này một cơn gió lạnh ùa vào phòng, nàng rùng mình một cái phát hiện ra cửa phòng mở.
Mơ hồ nghe thấy cả tiếng khóc.
Tiểu Chu hậu kinh hãi, chẳng kịp mặc y phục, cứ thế mình trần chạy ra ngoài, vừa nhìn một cái hồn phi phách tán. Chỉ thấy xà nhà đại sảnh chính phòng có một dải lụa trắng, Lý Dục đứng trên ghế, tay cầm lụa trắng mà khóc. Nàng hết cả hồn vía chạy tới ôm chân hắn, gào lên: “Lão gia, đừng, đừng như thế.”
Lý Dục quay đầu lại nhìn nàng, nước mắt rỏng ròng, rồi đưa đầu qua tấm lụa.
Tiểu Chu hậu ôm chặt, không cho hắn đá ghế, mếu máo khóc: “Thiếp xin lỗi, thiếp xin lỗi, tại thiếp không tốt, hôm qua không nên giận lão gia, chàng mắng thiếp, đánh thiếp thế nào cũng được, đừng làm thế! Chàng chết rồi, thiếp phải làm sao?”
Lý Dục khóc càng thương tâm hơn: “Không phải ta muốn chết… Mà quan gia muốn ta chết…”
Tiểu Chu hậu sợ hãi: “Công công truyền chỉ tới rồi sao?”
“Không phải…”
“Lão gia, chàng đừng khóc, nếu quan gia ban chết thì phải có công công truyền chỉ, có thị vệ tùy tùng chứ?”
Lý Dục sực tỉnh, hôm qua hắn không ngủ được, sáng dậy sớm, vừa mở cửa ra nhìn thấy dải lụa trắng treo trên xà nhà, vốn sẵn nơm nớp lo sợ liền cho rằng quan gia ban chết rồi. Thế là hắn trèo lên ghế cứ cầm dải lụa mà khóc, mãi không làm nổi, hắn chưa muốn chết, bất kể thế nào hắn cũng không muốn chết.
Tỉnh ra rồi hắn chạy vội ra ngoài, quả nhiên không thấy người trong cung, cũng không thấy phó tòng của mình, chỉ có tuyết trắng khắp nơi, hắn gọi lớn: “Này, có ai không?”
Mất một lúc mới có lão mụ vừa cài cúc vừa từ trong phòng chạy ra, gọi người khác: “Dậy cả đi, mau lên, lão gia gọi.”
Náo loạn một hồi, bảy tám thị nữ từ trong phòng ngủ chạy ra thi lễ, vì Lý Dục không cho họ tới gần hầu hạ nữa, cho nên chẳng có việc làm, mới ngủ nướng như vậy.
Lý Dục hỏi: “Có người trong cung tới không?”
“Không ạ, từ hôm qua sau khi phu nhân về liền không ai tới nữa.” Lão mụ đáp, cả đám thị nữ cùng phụ họa:
Lý Dục yên tâm được một chút, nhưng vấn đề khác lại nổi lên, vậy ai treo lụa trắng trong thư phòng của hắn? Hắn nổi giận chỉ tấm lụa trắng rống lên: “Ai, là ai làm chuyện kia?”
Đám phó tòng cúi đầu không đáp, bọn họ không phải là phó tòng của hắn từ Nam Đường tới, mà là quan gia Đại Tống phân phối, hơn nữa biết hắn là kẻ hèn nhát nhu nhược nên chẳng sợ.
Lý Dục quả thực không dám tùy ý đụng chạm tới đám phó tòng này, đành cao giọng quát: “Các ngươi câm à, nói, ai treo lên?”
Lão mụ đáp bừa: “Lão gia, có khi là người ngoài làm đấy.”
“Người ngoài à?” Lý Dục vội nói: ” Mau mau, gọi thủ lĩnh hộ vệ Lữ Phi Long tới cho ta.”
Hai phó tòng chạy đi, nửa ngày trời Lữ Phi Long mới lười nhác đi tới, chắp tay hời hợt: “Lão gia, có chuyện gì?”
Lý Dục đợi tới nóng máu, đùng đùng nổi giận, chỉ lụa trắng: “Cái này do ai làm?”
Lữ Phi Long liếc mắt qua một cái, giọng điệu chẳng bận tâm: “Ai mà biết được.”
Lý Dục càng giận: “Ngươi không biết à? An toàn cái phủ này do ngươi phụ trách, giờ xảy ra chuyện lớn thế này, ngươi chỉ nói không biết mà xong à?”
“Có gì to tát đâu, treo dải lụa chứ đâu phải là đầu người? Ta là hộ vệ, không phải phó tòng của ngài, nếu không có cường đạo xâm nhập, chẳng liên quan gì tới ta…” Nói dứt lời Lữ Phi Long ngang nhiên xoay người bỏ đi, còn bỏ lại một câu: ” Sau này không có chuyện gì thì đừng làm phiền ta nghỉ ngơi.”
Lý Dục nhìn hắn bỏ đi mà giận tới toàn thân run rẩy, nhìn mặt đám phó tòng càng muốn hộc máu, vẫn nhẫn nhịn xua tay giải tán. Loạng choạng quay về phòng, không biết sau lưng có kẻ nào cười khúc khích học giọng điệu Lữ Phi Long nói “Không có chuyện gì thì đừng làm phiền ta nghỉ ngơi.” Nắm đấm Lý Dục siết chặt.
Về tới đại sảnh, Lý Dục đóng cửa lại, thẫn thờ nhìn dỉa lụa trắng, một ít ý nổi lên, hắn vội chạy tới phòng ngủ hỏi Tiểu Chu hậu: “Hay là quan gia… Phái người đột nhập… Treo dải lụa đó, để nhắc… Nhắc ta nên tự sát rồi?”
Tiểu Chu hậu phát hoảng: “Không thể nào.”
“Sao lại không? Ta là quốc chủ quy hàng, nếu ông ta giết ta, sau này ai còn quy hàng nữa? Hiện phương bắc chưa yên, ông ta muốn thu phục Bắc Hán, muốn dụ hàng họ… Nên… Nên mới làm thế để khỏi phải gánh tội.” Càng nói Lý Dục càng cảm thấy khả năng này là vô cùng lớn:
Chuyện này không phải là không có khả năng, nhưng chưa làm rõ đã chết thì oan uổng quá, đi hỏi quan gia thì tất nhiên không thể, Tiểu Chu hậu chợt nhớ tới một người: “Lão gia chớ nóng ruột, nghe nói Lãnh đại nhân giỏi phá án, y lại là thôi quan, nhà ta xảy ra chuyện, y hẳn nên tra xét.”
Lý Dục mừng rỡ, đúng là thế, quan trọng nhất là quan hệ hai nhà rất tốt, Lãnh Nghệ sẽ sẵn sàng giúp mình, liền không chậm trễ tới thẳng nhà Lãnh Nghệ.