Phần 377: Ma giữa ban ngày. (3)
Quay trở lại buổi chiều ngày hôm đó, Triệu Quang Nghĩa hôm qua bị Hoa Nhị phu nhân khơi lên dục vọng không được thỏa mãn, lại muốn giày vò Tiểu Chu hậu phát tiết. Lần này ông ta lựa chọn địa điểm là khu giả sơn góc đông bắc ngự hoa viên, nơi này có tin đồn ma quỷ xuất hiện, ông ta định đưa Tiểu Chu hậu tới đó, dọa nàng sợ chết khiếp rồi ra tay với nàng. Tất nhiên chuyện thú vị như thế cần Lãnh Nghệ vẽ lại.
Lãnh Nghệ đã quá chán chuyện này rồi, huống hồ giờ y đã biết Tiểu Chu hậu không hề tự nguyện, nàng miễn cưỡng vờ vịt với ông ta để bảo vệ trượng phu của mình thôi. Không đành lòng nhìn nàng bị ông ta làm nhục nữa, vì thế y quyết định phải chấm dứt chuyện này.
Sau khi Triệu Quang Nghĩa giao di động cho Lãnh Nghệ, y liền lẻn tới Hổ Sơn ghi âm tiếng hổ, sau đó đặt giờ để phát ra tiếng hổ gầm này.
Vì thế Triệu Quang Nghĩa mới nghe thấy tiếng hổ gầm như ở sát bên cạnh mà cuống cuồng bỏ trốn, tới mức ngã xuống ao. Vậy mà không quên lo cho an toàn của mình, phái người đi tìm, Lãnh Nghệ nghe mà vừa cảm động vừa áy náy.
Cảm giác này, không dễ chịu chút nào, nhưng cái trò chơi biến thái bạo ngược này phải kết thúc.
Vương Kế Ân lúc này vẫn hết sức ngạc nhiên: “Bọn ta tìm quan gia khắp nơi, làm gì nhìn thấy hổ, cả tiếng hổ cũng chẳng thấy? Rốt cuộc kẻ nào tung tin hổ chạy ra?”
“Là quan gia.” Long Huýnh hạ thấp giọng: ” Kỳ thực bọn ta cũng không thấy hổ.”
Lãnh Nghệ kiến nghị: “Chúng ta phải làm rõ chuyện này mới được, đi thôi, trước tiên xem xem, rốt cuộc có hổ thoát ra ngoài hay không đã.”
Long Huýnh cản lại: “Quan gia còn bảo bọn ta tìm Trịnh quốc phu nhân nữa, hai vị có thấy nàng không?”
Vương Kế Ân ho một tiếng, nói: “Nàng… Nàng đi rồi, rời nội đình rồi, không cần để ý để ý. Chúng ta phải tra chuyện hổ thoát ra đã, nếu thật còn phải tổ chức săn giết, nếu không là đại họa.”
Thế là năm người cẩn thận lần mò tới Hổ Sơn, chưa tới gần đã nghe thấy tiếng hổ gầm gừ nối nhau.
Hổ Sơn hơi giống vườn thú thời hiện đại, đào một cái hố thật lớn, sâu tới mấy trượng, hổ không nhảy ra được, giữa hố có một hòn giả sơn lớn. Ngoài hố còn có tường bao làm phòng tuyến thứ hai rất chắc chắn.
Long Huýnh đi quan sát tình hình, ở trên cái cây cao nhìn xuống, thấy mười bốn con hổ được người chăm sóc cho ăn, bọn chúng vừa gầm gừ xé con mồi, vừa đe dọa đồng loại tranh cướp.
Đếm đi đếm lại, không thiếu một con nào. Lại đi tra hỏi thái giám nuôi hổ, tổng cộng có bốn người, tất cả đều thề bọn hổ rất ngoan, không con nào thoát ra được.
Cả đám không hiểu ra sao, thương lượng về báo cáo.
Triệu Quang Nghĩa đã được tắm nước nóng, thay áo ấm, có điều ông ta ngâm mình trong nước lạnh quá lâu, lúc này co ro trong chăn hắt hơi liên hồi, mặt đỏ bừng bừng, sốt không nhẹ. Ngự y cũng đã tới khám bệnh kê đơn, đang sắc thuốc.
“Cái gì, ngươi bảo trẫm nghe nhầm à?” Nghe Long Huýnh báo cáo không hề có con hổ nào xổng chuồng, Triệu Quang Nghĩa đùng đùng nổi giận:
Long Huýnh sợ hãi quỳ sụp xuống: “Thần không dám, nhưng người trông coi hổ đều nói thế ạ.”
Triệu Quang Nghĩa nhớ rất rõ ràng, thuật lại: “Khi đó trẫm nghe thấy tiếng hổ gầm trong rừng, khu rừng ở phía bắc, Hồ Sơn lại ở phía nam, khoảng cách rất xa, cho dù mười mấy con hổ cùng gầm cũng không thể nghe thấy, đúng không!?”
Mấy người vâng dạ, đích xác là thế.
Triệu Quang Nghĩa hỏi Vương Kế Ân: “Ngươi có thấy không?”
Vương Kế Ân phụ trách cảnh giới vòng ngoài cho Triệu Quang Nghĩa chơi trò thú vật của ông ta. Vì ông ta truy đuổi Tiểu Chu hậu vào sâu trong mê cung giả sơn, lại thêm gió tuyết lớn, nên Vương Kế Ân không nghe thấy bất kỳ điều gì.
Về sau Lãnh Nghệ tới tìm hắn nói, đang vẽ thì quan gia chạy mất, Tiểu Chu hậu cũng chạy đi rồi, y lo lắng đi ra tìm thì không thấy. Thế là hai người cùng nhau tìm kiếm khắp nơi, tới khi gặp được đám Long Huýnh, từ đầu tới cuối đừng nói tới hổ, cái lông hổ cũng chẳng thấy.
Thế nhưng Vương Kế Ân không thể nói là hoàng đế sai được, nên hắn mới nói thuận theo: “Đúng là khi đó nô tài nghe thấy tiếng gầm gừ, chỉ là gió tuyết lớn quá, cho nên nghe không rõ có phải tiếng hổ không… Lãnh đại nhân khi đó ở gần hơn nô tài, có lẽ nghe rõ hơn.”
Triệu Quang Nghĩa sực tỉnh chỉ Lãnh Nghệ: “Nói, ngươi có nghe thấy không?”
Lãnh Nghệ khom người nói: “Bẩm quan gia, vi thần khi đó đúng là nghe thấy tiếng gầm, nhưng không nghĩ nhiều, còn tưởng là tiếng gió tuyết.”
“Cái gì mà tiếng gió tuyết, đó là tiếng hổ gầm.”
“Vâng, giờ thần nghĩ lại mới thấy đúng là hơi giống. Có điều khi đó thần đang chuyên tâm vẽ tranh, thấy quan gia đột nhiên chạy đi, không hiểu gì cả không dám ra, tới khi Trịnh quốc phu nhân đi rồi mới ra tìm quan gia. Sau đó cùng Vương công công đi tìm. Gặp được ba người Long Huýnh mới biết quan gia gặp hổ.”
Triệu Quang Nghĩa nhíu chặt mày, đám Long Huýnh không có lý nào nói dối ông ta, Lãnh Nghệ và Vương Kế Ân càng không, mà trong nội đình trừ Hổ Sơn là có hổ, nơi khác không có, vậy mình nghe thấy tiếng hổ là sao? Đích thực là tiếng hổ, tuyệt đối không phải là tiếng gió thổi qua hang hốc trên giả sơn mà thành.
Chẳng lẽ gặp ma giữa ban ngày?
Triệu Quang Nghĩa nghĩ tới lời đồn thổi về khu vực đó mà sống lưng ớn lạnh: “Trịnh quốc phu nhân thì sao? Nàng có phản ứng gì?”
“Nàng hình như rất sợ hãi ạ, nhìn bốn xung quanh sau đó lấy áo khoác bọc người, chạy về phía cửa cung, còn khóc nữa.” Lãnh Nghệ bẩm báo:
“Đúng, đúng, tức là nàng cũng nghe thấy tiếng hổ nên bỏ chạy.” Triệu Quang Nghĩa nhờ lại kích thích khi đó, cảm giác thực sự quá tốt, cho ba người Long Huýnh đi rồi gọi Lãnh Nghệ lại gần hỏi: ” Khanh kịp vẽ không?”
Lãnh Nghệ lắc đầu: “Vi thần chuẩn bị vẽ cảnh quan gia lâm hạnh Trịnh quốc phu nhân cho nên chưa vẽ.”
Triệu Quang Nghĩa thất vọng lắm, có điều tình cảnh khi đó đúng là vậy, ông ta chưa kịp cưỡng bức Tiểu Chu hậu thì nghe thấy tiếng hổ gầm rồi. Dặn Lãnh Nghệ tới thăm nàng xem có vấn đề gì không rồi cho y lui.