Phần 375: Ma quỷ giữa ban ngày. (1)
Giờ các loại kỹ thuật đã định hình, muốn hoàn thiện thêm chỉ có thể trông cậy vào các tú nương, Lãnh Nghệ ở bên không có nhiều ý nghĩa, công việc cũng có thị vệ chuyên môn giám sát, chẳng cần tới y. Nghĩ tới lời Triệu Phổ nói hôm qua, ông ta cảnh cáo mình đừng để hoàng đế sa đà vào thú vui đánh mất ý chí, tinh lực cần chủ yếu đặt vào quốc gia đại sự.
Trước đó ông ta cũng nhắc tới kim quỹ chi minh, chính là nói lối thoát cho y, kỳ thực Lãnh Nghệ cũng muốn quay lại công việc phá án lắm, y quyết định tìm hoàng đế nói chuyện này.
Lãnh Nghệ tới tiền đình hỏi chuyện mới biết hoàng đế không làm việc ở đây, liền đi vào nội đình, bây giờ có yêu bài ngự đái, y có thể tự do tiến vào khu vực hạnh tâm của hoàng cung.
Có điều y không dám đi bừa bãi, tìm được Vương Kế Ân mới biết hoàng đế đêm qua hứng trí cao, cùng hoàng hậu và phi tần chơi thâu đêm, sáng mới ngủ, e là ngủ tới chiều mới dậy.
Vương Kế Ân tranh thủ dẫn Lãnh Nghệ đi các nơi trong nội đình, nói hiện giờ y đã là ngự tiền thị vệ của hoàng đế, nên làm quen với nội đình, tránh khi quan gia cần gọi vào lại không tìm ra phương hướng.
Nội đình hoàng cung cực kỳ rộng lớn, hơn nữa cảnh sắc phong phú hơn tiền đình nhiều, đình đài lầu các tinh xảo, lại có nhiều loại thú tản bộ. Lãnh Nghệ đang ghi nhớ đường lối, đột nhiên nghe thấy tiếng hổ gầm uy nghiêm, y mới chỉ nghe thấy âm thanh này ở vườn thú, không khỏi thất kinh: “Sao trong cung lại còn có hổ?”
Vương Kế Ân cười nói: “Chúng vốn là của Thục chủ Mạnh Sưởng, đem từ Thục tới mười mấy con, còn được Mạnh Sưởng phong là hộ quốc thần thú. Mạnh Sưởng quy hàng Đại Tống ta thì mang theo số hổ này với mấy trăm cung nữ mỹ lệ. Thái tổ vì yêu thích Hoa Nhị phu nhân, bởi thế chiều ý nàng, lưu lại bọn chúng, còn chuyên môn xây một tòa Hổ Sơn. Hoa Nhị phu nhân trước kia thường cùng tiên hoàng tới thăm, cho chúng ăn. Về sau tiên hoàng giá băng, nương nương cũng để tóc tu hành, ẩn cư phật đường, không tới đây nữa.”
“Thì ra là thế.”
Lãnh Nghệ vài phần cảm khái, tiếp tục đi dạo, cách Hổ Sơn không xa, thấp thoáng trong rừng trúc có một tiểu viện, có tiếng chuông truyền ra. Nghe Vương Kế Ân nói mới biết chính là Phật đường nơi Hoa Nhị phu nhân ẩn cư.
Bọn họ đi dạo tới trưa mới về tẩm cung của hoàng đế, Lãnh Nghệ đợi trong phòng trực rất lâu mới được triệu kiến.
Nghe Lãnh Nghệ trình bày ý định muốn quay lại điều tra vụ án châu báu bị mất, Triệu Quang Nghĩa lười nhác nói: “Chuyện này không vội, tạm thời không có manh mối gì, khanh tới phủ Khai Phong cũng không có nhiều tác dụng… Chiều nay trẫm còn có việc muốn khanh làm đây.”
Lãnh Nghệ lấy làm lạ, mình vì mấy thứ đồ kia mà suýt nữa mất mạng mấy lần, cứ nghĩ ông ta sẽ phải bất chấp mọi giá tìm ra chúng, mình chủ động xung phong thế này hẳn không khó toại nguyện. Vậy mà đột nhiên Triệu Quang Nghĩa lại tỏ ra không thiết tha gì với nó nữa.
Lại nghe nói ông ta có an bài khác, hẳn chẳng phải chuyện hay ho tử tế gì, lòng thầm kêu khổ vẫn phải sốt sắng khom người: “Xin quan gia cứ sai bảo.”
Triệu Quang Nghĩa đuổi hết thái giám cung nữ đi, trong phòng còn lại hai người, vậy mà vẫn vẫy tay gọi Lãnh Nghệ tới gần thì thầm bên tai.
Nguyên Tiêu đã qua rồi, theo lý mà nói trời đã vào xuân, vậy mà không biết vì sao, lại cứ như mới vào mùa đông. Thời tiết ngày một lạnh, gió tuyết ngày một lớn. Nếu đây không phải là đợt lạnh cuối cùng thì vụ mùa năm nay khả năng sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Phu thê Lý Dục từ phủ Lãnh Nghệ về mới mở thư ra.
Là thư do thị nữ thiếp thân Khánh Nô của Lý Dục khi còn là hoàng đế Nam Đường viết cho, Khánh Nô vô cùng xinh đẹp, khi đại tướng Tào Bân của nhà Tống đánh vào kinh thành Kim Lăng của Nam Đường, không ngờ thấy nàng liền nhất kiến chung tình, đưa nàng về Khai Phong. Khánh Nô trừ xinh đẹp còn vô cùng ngoan ngoãn, được Tào Bân yêu thương, nạp làm thiếp, sống an nhàn hạnh phúc.
Khánh Nô biết chủ cũ cũng bị bắt tới Khai Phong, hơn nữa cuộc sống chẳng hề tốt, nàng nhớ chủ cũ, thường lén khóc một mình, một lần Tào Bân phát hiện phát hiện truy hỏi, nàng mới quỳ xuống nói ra. Tào Bân thấy để chủ phó họ gặp nhau thì không ổn, có điều viết thư để nàng làm tận tình cảm chủ phó là được. Vì thế có lá thư này.
Chỉ là thư này không dễ chuyển, đại tướng cầm quân và cựu hoàng đế quy hàng, thân phận hai bên rất nhạy cảm, ông ta không thể cứ thế đi gặp mà trao thư được, nhờ người khác lại không dám tùy tiện tin ai, lâu dần thành gánh nặng trong người.
Tào Bân và thái tử Triệu Nguyên Tá thân thiết, một lần cùng nhau uống rượu, ông ta nói hớ, may Triệu Nguyên Tá là người hiểu tình lý, cảm thán tình nghĩa của Khánh Nô nên nhận sẽ giao thay.
Phu thê Lý Dục xem thư của Khánh Nô vô cùng thương cảm, nhưng chẳng có lòng dạ nào viết thư trả lời, vì họ đang lo quan gia xử lý chuyện bài thơ Ngu Mỹ Nhân ra sao.
Đêm đó phu thê Lý Dục nằm trên giường tới canh tư mà chẳng ngủ được.
Tiểu Chu hậu còn lo lắng nhiều hơn Lý Dục, vì nàng từ chỗ Lãnh Nghệ đã biết, hoàng để đã nổi sát ý với họ! Nguy hiểm đã trong sớm tối.
Trong phòng rất lạnh, vì họ sau chuyện lần trước cực kỳ đề phòng, không cho ai vào phòng này nữa, nên khi họ về, trong phòng không được đốt lửa. Hai người chẳng có tầm tình gọi người vào đốt lửa, chỉ cởi áo ngoài rồi lên giường nằm.
Lý Dục ôm Tiểu Chu hập, áp má vào vai nàng, tư thế nằm này sau khi họ quy hàng mới có. Tiểu Chu hậu cũng bất đắc dĩ, hắn đáng lẽ phải là chỗ dựa của nàng, giờ nàng phải làm chỗ dựa cho hắn.
Tiểu Chu hậu ôm vai hắn, trong bóng đêm có tiếng khóc thút thít, nàng cũng muốn khóc, như cái lần nàng bất chấp tất cả nhào vào lòng Lãnh Nghệ mà khóc thống khoái một hồi vậy. Nhưng ở trước mặt Lý Dục, nàng phải kiên cường, phải làm chỗ dựa cho hắn, nếu không tất cả sẽ sụp đổ.
Ngày hôm sau Triệu Quang Nghĩa hạ chỉ Tiểu Chu hậu tiến cung, cớ là hoàng hậu nương nương muốn thưởng cho những mệnh phụ không được vào hoàng cung tham gia khánh điển.
Tiểu Chu hậu tiếp chỉ, trong lòng càng thêm trấn định, điều này chứng tỏ hoàng đế còn chưa chán nàng, kéo dài được bao lâu không rõ, nhưng ngày ông ta chán chê nàng rồi cũng là lúc sinh mệnh họ kết thúc.