Phần 373: Nghĩ cách thoát thân
Hoa Nhị phu nhân đi rồi, hội thơ cũng kết thúc, rất nhanh đại đường lại tưng bừng, Lãnh Nghệ không còn là tâm điểm chú ý nữa.
Lãnh Nghệ tới tận lúc này mới có cơ hội tới trước mặt Khai Bảo hoàng hậu thi lễ: “Thần bái kiến hoàng hậu nương nương, cảm tạ lần trước nương nương ban thưởng.”
Khai Bảo hoàng hậu vừa rồi cũng bị bài thơ làm thương cảm, chưa khôi phục, miễn cưỡng cười: “Miễn lệ, tỷ muội Thành Lạc Tiệp vẫn khỏe chứ?”
“Vâng ạ, các nàng thường hay nhớ nhung hoàng hậu.”
“Bản cung cũng nhớ chúng, hy vọng khanh sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ trở về bên ta. Long Huýnh cũng đang mong ngóng nàng về để thành thân.”
Lãnh Nghệ sớm tìm hiểu Long Huynh là ai rồi, hắn cũng là ngự đái của hoàng đế, hiện đang đứng cách Triệu Quang Nghĩa không xa, người húng tráng, mày rậm mắt to, có vài phần tuấn lãng uy mãnh, thực sự là nhân tuyển trượng phu không tệ.
Sau khi chữa trị khỏi bệnh cho Trác Xảo Nương, Vân Sơ vẫn luôn muốn tìm cách làm sao giải trừ hôn sự giữa Thành Lạc Tiệp và Long Huýnh, nhưng chưa có cơ hội. Chưa nói cái khác, gặp được Khai Bảo hoàng hậu đã không dễ rồi. Đây mới là lần đầu được gặp Khai Bảo hoàng hậu, tuy là hoàng hậu của thái tổ Triệu Khuông giận, kỳ thực nàng là chính thất thứ ba của ông ta, lúc này còn rất trẻ ngoài hai mươi chưa tới ba mươi, xinh đẹp không nói, nàng xuất thân gia thế hiển hách, vì thế đoan trang cao quý, thông tuệ kinh nghĩa văn thơ, có tiếng trong ngoài triều.
Đúng lúc suy nghĩ thì một ông già tóc bạc đi tới, cười nói: “Lãnh đại nhân.”
Vương Kế Ân giới thiệu: “Đây là thái tử thái bảo Triệu Phổ Triệu đại nhân.”
Lãnh Nghệ thầm giật mình, ông ta là nhân vật quá nổi danh ở Tống sử, theo Triệu Khuông giận từ ngày đầu, là người đưa ra kiến nghị “chén rượu tước binh quyền” giúp Triệu Khuông giận lấy lại quyền bính từ võ tướng, tránh một hồi giết công thần như nhiều triều đại, giúp Đại Tống đi vào ổn định sau nhiều năm chiến loạn. Là người trong truyền thuyết tham gia minh ước kim quỹ. Cũng là người nói ra câu “nửa bộ luận ngữ đủ trị thiên hạ” nổi tiếng mãi sau này.
Có điều sau khi Triệu Khuông giận giá băng, địa vị ông ta không còn như xưa, không có thực quyền, giữ mỗi hư danh thái tử thái bảo. Triệu Quang Nghĩa vì lung lạc lòng người nên đối đãi với ông rất tốt.
Lãnh Nghệ vội cung kính thi lễ: “Ti chức bái kiến Triệu đại nhân.”
Triệu Phổ cười hiền hòa: “Lãnh đại nhân, có thể quá bộ nói chuyện không?”
Lãnh Nghệ tất nhiên đồng ý, theo ông ta ra ngoài hành lang, phía ngoài cũng rất đông người đoán đố, thấy họ nói chuyện liền tránh đi nơi khác.
Triệu Phổ hỏi thẳng: “Lãnh đại nhân, nghe nói gần đây ngài bận rộn chuyện trong cung, vì quan gia làm việc là nên làm, nhưng đừng quên tìm minh ước kim quỹ, trồng ruộng người khác, mà để hoang phế ruộng nhà mình.”
Lãnh Nghệ thất kinh, y thầm lo sợ chuyện này, nếu quanh quẩn trong cung e bị người khác coi như hạng nịnh thần chỉ biết mua vui cho hoàng đế, vội chắp tay: “Ti chức vẫn luôn chú tâm, không dám trễ nải.”
“Thế thì tốt thi tài của Lãnh đại nhân sau hôm nay có lẽ dương danh thiên hạ, tiền đồ vô lượng! Có điều làm việc không phải chỉ dựa vào thi từ là được, nếu không nói tới cùng là vô dụng, cô phụ kỳ vọng của quan gia.”
“Đa tạ đại nhân chỉ giáo, ti chức ghi nhớ trong lòng.”
Triệu Phổ vuốt râu nhìn y đầy thâm ý rồi xoay người đi vào đại đường.
Lãnh Nghệ vẫn đang mải suy nghĩ hàm ý trong lời của ông ta thì một lão già gầy khô cao lêu nghêu, mặt như đúc bằng sắt tới gần: “Chuyện làm thế nào rồi?”
Ngước mắt lên, thì ra là Hoa Minh Tôn, Lãnh Nghệ nói nhỏ: “Ông thấy bức tranh hôm nay rồi đấy, đã làm thì phải làm cho tốt nhất, đúng không?”
“Đương nhiên.” Hoa Minh Tôn nhìn trái phải: ” Có thể cho ta xem lại bức tranh kia lần nữa không?”
“Hoa thần y, ông không để ý quan gia luôn chú ý tới ta à? Nhất cử nhất động của ta bị theo dõi đó, nếu để quan gia biết tâm tư của ông, ông rõ hậu quả chứ?” Lãnh Nghệ có chút tức giận, lão già này không biết phân biệt trường hợp gì cả: ” Chuyện này để ta làm hết, ông tìm tú nương cũng không ích gì đâu, không đạt được trình độ ta yêu cầu.”
“Thế thì tốt, đa tạ.”
Hoa Minh Tôn vừa tới chúc rượu Lãnh Nghệ, hai người tách nhau ra.
Bữa tiệc kéo dài tới tận canh hai, một số đại thần lục tục ra về, Lãnh Nghệ nghĩ tới Lý Dục và Tiểu Chu hậu đang ở nhà mình, lúc này xin về cũng được rồi, liền tới cáo biệt Triệu Quang Nghĩa.
Triệu Quang Nghĩa cùng y đi sang bên, Lãnh Nghệ biết ý lấy ra “bức tranh” của mình, y chụp thời khắc nàng đang ngẩng đầu lên nhìn bức tranh thêu tới xuất thần, thể hiện hết vẻ đẹp siêu thế tuyệt tục của nàng. Tất nhiên Triệu Quang Nghĩa cực kỳ hài lòng, cho phép y lui.
Tâm trạng Lãnh Nghệ không tốt, lúc này y mong nhất là có tin tức về số châu báu kia, để có cớ thoát khỏi mớ chuyện trái lương tâm này.
Suốt chặng đường ngồi kiệu về nhà Lãnh Nghệ đều tính kế thoát thân, nhưng không cách nào thực sự hiệu quả, đành đợi thời cơ. Suy nghĩ miên man mãi, nếu được lựa chọn, y mong được về huyện Âm Lăng, chỉ tiếc đây là chuyện chẳng thể nào, y đã đi quá xa rồi, không biết cuối cùng chuyện này kết thúc thế nào.
Đừng thấy Lãnh Nghệ được Triệu Quang Nghĩa xem trọng mà nhầm, y chẳng có chút địa vị gì, chưa nói làm bạn với vua như chơi với hổ, xung quanh cũng toàn là người khổng lồ, dí ngón tay một phát là giết chết y. Lúc nào Lãnh Nghệ cũng như đi trên băng mỏng.
Về tới nhà hỏi trông cửa biết phu thê Lý Dục vẫn ở nhà mình, y điều chỉnh tâm trạng, đi thẳng tới noãn các, bên trong truyền ra tiếng cười nói, chứng tỏ ở nhà chơi rất vui vẻ.
Vừa thấy Lãnh Nghệ về, Trác Xảo Nương chạy ra đón, tíu tít kể chuyện Lý Dục lợi hại ra sao, nhìn câu đố một cái là đoán được, trời chưa tối mà bọn họ đoán hết được câu đố rồi. Lại còn khoe một cái vòng ngọc trong suốt, nhìn là biết châu báu hiếm có, nói do Tiểu Chu hậu tặng, ngoài ra còn tặng vòng vàng cho Phi Dật sư thái và hai nữ đệ tử.
Lãnh Nghệ biết nàng cảm kích ơn cứu mạng, cười nói: “Phu nhân khách khí quá.”
Tiểu Chu hậu khoác tay Trác Xảo Nương thân mật: “Đâu có, ta và muội muội vừa gặp đã thân, chút quà nhỏ thôi mà.”
Lãnh Nghệ lấy trong lòng ra phong thư Triệu Nguyên Tá nhờ chuyển giao: “Đây là thư mà thái tử nhờ chuyện cho công gia, nói là do một vị cố nhân viết.”
Tiểu Chu hậu ngỡ ngàng, liền hiểu ngày hôm đó Triệu Nguyên Tá nói thật, vậy tức là không phải hắn cố ý rời đi để đứa đệ đệ cưỡng bức mình, thực sự có người viết thư cho họ sao?
Lý Dục không vội xem mà cất thư đi, đã lâu lắm rồi hắn mới có một buổi tối không có chút ưu phiền nào thế này, mỗi lần đoán được một câu đó lại được đám tiểu cô nương vô tư Trác Xảo Nương, Hoa Vô Hương xuýt xoa thán phục, cứ ngỡ quay lại năm tháng cũ, không muốn có chuyện khác phá hỏng đêm tốt đẹp này: “Khà khà, đợi mãi Lãnh đại nhân mới về, chúng ta phải say một bữa mới được.”