Phần 365: Thử thách. (2)
Vũ Ti sợ tái mét mặt, gật đầu lia lịa, không cần Lãnh Nghệ dọa, là người ra vào trong cung thường xuyên, nàng hiểu nhiều chuyện cố kỵ.
“Chuyện này ta cũng không ép ngươi, nếu ngươi cảm thấy không làm được ta tìm người khác.” Lãnh Nghệ nói trước:
“Tiểu nữ làm được ạ.” Vũ Ti gật đầu chắc chắn:
Lãnh Nghệ nhìn nàng hồi lâu đánh giá, Vũ Ti chỉ là dễ xấu hổ, không nhút nhát, nếu nàng không định từ chối nhiệm vụ này, y lấy ra chiếc di động đặt trong ốp lưng gỗ nhìn như thứ dụng cụ kỳ quái tinh xảo, mở ảnh Tiểu Chu hậu mặc y phục đẹp đẽ: “Biết người này không?”
Nhan sắc lần tài nghệ của Tiểu Chu hậu rất nổi tiếng kinh thành, nàng nhiều lần biểu diễn trong cung, bức tranh lại tinh xảo như thế, vẽ không khác gì người thật, Vũ Ti nhìn một cái nhận ra ngay, gật đầu: “Là Trịnh quốc phu nhân ạ.”
“Đúng, ngươi vẽ lại theo bức tranh này, đại khái mất bao lâu?”
Vũ Ti ngẫm nghi, có bức tranh mẫu tốt thế này, nàng mô phỏng lại không khó, thậm chí từ bức tranh này nàng còn lấy được linh cảm, nếu bức tranh cung nữ kia mà chi tiết như thế, nàng còn thêu ra được bức tranh đẹp hơn nữa, khẳng định chắc chắn: “Tối đa một canh giờ.”
“Vậy ta đợi ngươi.”
Lãnh Nghệ bảo thị tòng pha cho ấm trà, y ở bên đợi, chiếc di động này quá quan trọng, không được phép có sơ xảy gì. Song không ngồi quá gần quấy nhiễu Vũ Ti.
Gần một canh giờ sau, Vũ Ti hoàn thành phác thảo, Lãnh Nghệ xem qua rất hài lòng, phải nói là vượt quá cả kỳ vọng của y, cảm thán cô nương này thật khéo tay, trò hơn thầy quá xa rồi, nếu đổi lại ở thời hiện đại có danh sư chỉ dạy không biết tiến bộ tới đâu. Sau đó Lãnh Nghệ lấy lại di động, xoay lưng đi, mở bức ảnh khác, chính là Tiểu Chu hậu toàn thân trần truồng vừa giao hoan xong, gò má ánh mắt vẫn còn xuân ý chưa tan, quyến rũ ngạt thở.
Vũ Ti vừa nhìn một cái hét lên quay mặt đi, thiếu điều xô cửa bỏ chạy ra ngoài.
Lãnh Nghệ rất nghiêm túc nói: “Giờ ngươi vẽ lại bức tranh này.”
Vũ Ti xấu hổ vô cùng, nhưng không thể từ chối. Chỉ là lần này nàng dùng nhiều thời gian hơn, một số vị trí nhạy cảm, nàng run tay vẽ hỏng, mất hai canh giờ mới hoàn thiện mà chưa khiến người ta hài lòng như bức đầu tiên. Có điều Lãnh Nghệ rất thông cảm.
Hoàn thành bức tranh này thì đã là giữa trưa rồi, ngự thiện phòng mang cơm cho hai người, ăn xong lại tiếp tục.
Lần này Lãnh Nghệ lấy ra bức tranh khác, là cảnh Triệu Quang Nghĩa và Tiểu Chu hậu giao hoan, Vũ Ti sợ tới quỳ rạp xuống đất.
Lãnh Nghệ ghé tai nói: “Giờ hiểu vì sao ta cảnh cáo ngươi như thế chưa?”
Vũ Ti run bần bật gật đầu.
“Đừng sợ, bức tranh này do ta vẽ, ngươi chỉ chiếu theo đó mà thêu thôi, có tội gì ta ở phía trước gánh cho ngươi. Với lại đây là nhiệm vụ quan gia giao, không sao, chỉ cần bảo mật là được.”
“Tiểu, tiểu nữ tuyệt đối không dám để lộ một chữ ạ.”
Điều này Lãnh Nghệ tin, đây là chuyện chặt đầu, mấy người dám đem đầu chơi đùa: “Thế thì tốt, bắt đầu đi.”
Vũ Ti đứng dậy, thẹn đỏ cả mặt, muốn vẽ lại thì phải xem thật kỹ các chi tiết. Nhưng nàng là hoàng hoa khuê nữ, chịu giáo dục hà khắc của tư tưởng phong kiến, bức tranh này thực sự quá giới hạn tâm lý của nàng, nàng chưa từng thấy thứ kia của nam nhân, lại đối diện chuyện nam nữ hoan ái, thứ dụ hoặc lớn nhất nhân sinh. Tay nàng cầm bút còn chẳng nổi, làm sao vẽ được.
Lãnh Nghệ thấy nàng run rẩy mất cả canh giờ tới khuôn mặt còn chưa vẽ xong, cứ thế này mất cả tháng cũng không vẽ nổi, mặt trời đã ngả bóng, đành nói: “Hôm nay tới đây thôi.”
Vũ Ti biết hiểu hiện của mình quá kém, sợ hãi cúi đầu: “Xin… Xin lỗi đại nhân.”
“Không sao.” Trái với dự đoán của nàng, Lãnh Nghệ không trách mắng mà hòa nhã nói: ” Có điều ngươi phải qua được cửa ải này, ngươi cũng biết chuyện này liên quan tới thanh danh quan gia, nên ta không thể gọi thêm người khác nữa, ngươi phải tự khắc phục.”
“Dạ.”
“Tuổi này của ngươi phải xuất giá rồi, lại có nam tử mình thích, vì sao chưa định thân, nói ra, ta có thể giúp ngươi. Chỉ có mau chóng thành thân, ngươi mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này… Giờ nói cho ta biết, nam tử đó là ai?”
Vũ Ti tuy xấu hổ lắm, nhưng vì chuyện trọng đại lí nhí nói: “Là là Hoàng Tiểu Trung, một thị vệ ạ.”
“Vì sao hắn không cưới ngươi?”
“Vì, vì chàng không có tiền ạ, cha tiểu nữ đòi sính lễ rất nhiều…”
Lãnh Nghệ hiểu rồi, cô nương khéo léo như Vũ Ti, có thể kiếm rất nhiều tiền, một khi gả đi trong nhà tổn thất lớn, tất nhiên đòi sính lễ cao: “Cha ngươi muốn bao nhiêu?”
Vũ Ti ảm đạm nói: “10 Vạn đồng ạ…”
Lãnh Nghệ thầm kinh hãi, với một nhà bình thường đây là gia sản khổng lồ rồi, mấy ai chịu nổi thách cưới như thế, bảo sao cô nương xinh xắn này chưa thành thân: “Rất cao, có điều chưa làm khó được ta, ta bỏ tiền sính lễ giúp các ngươi.”
“Tiểu nữ không thể lấy của đại nhân nhiều tiền như thế.” Vũ Ti lắc đầu dứt khoát:
Lãnh Nghệ càng thêm thích cô nương này, lên giọng nghiêm khắc: “Vậy ta cho các ngươi vay, chỉ cần làm theo yêu cầu của ta, quan gia sẽ thưởng rất lớn, ngươi sớm kiếm được số tiền này thôi. Cứ vậy đi, đây là thánh chỉ, không phải thương lượng với ngươi, hiểu chưa?”
Vũ Ti nào dám nói thêm gì nữa.
“Đợi lát nữa ta phái người đưa tiền cho các ngươi, yêu cầu của ta là nhanh chóng thành thân, sau khi thành thân xong ta cho ngươi tối đa một tháng. Trượng phu ngươi đã là thị vệ cung đình, vậy hắn phải biết quy củ, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Hiểu chưa?”
“Vâng.”
Lãnh Nghệ kết thúc ngày hôm nay, có chút trêu đùa: “Được, giờ đi tìm thị vệ ca ca của ngươi báo tin vui đi, sau đó đợi ta ở cửa hoàng cung.”
Vũ Ti nằm mơ cũng không dám tưởng tượng ước nguyện bao năm thành hiện thực nhanh thế, mừng rỡ thi lễ rồi đi như chạy ra ngoài.