Phần 364: Thử thách
Noãn các thực ra là cũng chỉ là một phòng tiếp khách giống hoa sảnh, vì thiết kế cho ngày mùa đông giá rét, đặt ở vị trí khuất gió so với hoa sản thoáng đãng hơn thôi. Trong noãn các cũng treo đủ các loại hoa đăng, hết sức vui mắt.
Tiểu Chu hậu biết đây là hoa đăng hoàng đế ban, vẫn cố ý hỏi: “Hoa đăng đẹp quá, muội muội làm hả? Thật khéo tay.”
Trác Xảo Nương vội nói: “Không phải, là sáng nay quan gia ban thưởng, bên trên có nhiều câu đó lắm, đoán đúng trước buổi tối bảo lên, quan gia sẽ có thưởng.”
Tiểu Chu hậu vỗ tay: “Tốt quá, ta và lão gia ta đều thích đoán câu đó, chúng ta cùng chơi đi.”
Trác Xảo Nương đơn thuần nhưng nàng không ngốc, nhất là trải qua chuyện vừa rồi, không tiện tự quyết, nhìn Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ mỉm cười: “Đương nhiên là quá tốt rồi, ti chức không giỏi đoán đố, đang không biết hoàn thành nhiệm vụ ra sao, có bậc văn hào như công gia và phu nhân giúp, xem ra chúng ta sẽ độc chiếm phần thưởng của quan gia.”
“Vậy quyết định thế đi, được không lão gia?” Tiểu Chu hậu quyết định rồi mới hỏi Lý Dục, cho thấy trong nhà ai là người làm chủ:
Lý Dục hiểu ý nàng, họ không tiện mời khác tới nhà nữa thì thuận nước đẩy thuyền ở lại càng có thể kéo gần khoảng cách hai bên: “Lãnh đại nhân hiếu khách như thế thì chúng ta quấy nhiễu vậy.”
Lãnh Nghệ chắp tay cáo lỗi: “Hai vị cứ ở lại uốn rượu đoán chữ, ti chức còn phải vào cung một chuyến, khả năng về hơi muộn.”
Tiểu Chu hậu cười vui vẻ chẳng nhìn ra chút dấu vết gì chuyện không hay từng xảy ra với nàng: “Lãnh đại nhân cứ đi đi, có muội muội ở đây không cần ngài nữa rồi.”
Hàn huyên thêm vài câu, Lãnh Nghệ về phòng thay quan bào, đeo đai lưng ngự tứ, dẫn hộ vệ tiến cung. Hôm nay y vào cung có hai việc, một xem tình hình tiến triển của các tú nương, hai là tham gia hội Nguyên Tiêu. Tiết mục sau đoán chừng sẽ khá muộn, nhưng phu thê Lý Dục tới chơi, không đành lòng chối từ, đành nói về muộn, tránh họ xấu hổ.
Ở kinh thành một thời gian, Lãnh Nghệ cũng biết qua tình hình Lũng Tây công phủ, trừ Tề vương Triệu Đình Mỹ ra chẳng ai dám qua lại với bọn họ. Lãnh Nghệ chẳng ngại, thứ nhất y hoàn toàn không định phát triển trên quan trường, nên không quan tâm quy tắc quan trường, thứ tới y không gốc không rễ, chẳng có thế lực gì, chẳng sợ người ta nói y có mưu đồ bất chính.
Lãnh Nghệ thời gian qua ngày ngày vào hoàng cung đã quen thuộc lắm rồi, từ thái giám tới hộ vệ hoàng cung, không ai không biết, dù hôm nay có canh phòng nghiêm ngặt hơn mọi ngày vẫn thoải mái đi qua không cần kiểm tra gì hết, để lại hàng dài quan viên xếp hàng đợi vào cung nhìn với ánh mắt hâm mộ. Lãnh Nghệ tới thẳng tú phòng, từ ngoài đã nghe thấy tiếng nghị luận ríu rít, âm thanh tràn ngập hưng phấn, khác hẳn sự yên tĩnh thường ngày, sải bước vào cười hỏi: “Có chuyện gì mà mọi người vui thế?”
“Đại nhân tới rồi, mau xem, mau xem.” Thời gian qua hai bên tiếp xúc hàng ngày, biết Lãnh Nghệ hiền hòa, đám tú nương không quá câu nệ nữa, bọn họ tản ra hai bên, để lộ một bức tranh thêu hoàn thiện treo trên tường:
Một bức tranh to bằng cả người thật.
Thì ra là bức tranh cung nữ được Lãnh Nghệ dùng làm người mẫu, hoạt bát đáng yêu, độ chân thật đã đạt tới mức làm người ta kinh ngạc, cảm giác lập thể rõ ràng, từ đôi mắt, da thịt, y phục đã thật lắm rồi. Tuy so với bức ảnh phân giải cao của y còn kém rõ ràng, song là có nguyên do, với trình độ hội họa nhập môn của Lãnh Nghệ thật khó giúp các tú nương vẽ ra tranh mẫu tốt hơn để thêu. Vì thế Lãnh Nghệ vỗ tay khen ngợi: “Quá tốt rồi, mọi người đã khắc phục hết mọi khó khăn, lợi hại thật.”
“Đa tạ đại nhân truyền thụ kỹ nghệ.” Đám tú nương đồng loạt nhún eo thi lễ, mặt đầy cảm kích:
Lãnh Nghệ không khách khí nhận lấy một lễ này, hỏi: “Thêu một bức như vậy nếu chỉ một người làm thì mất bao lâu?”
Một tú nương tóc hoa râm nói: “Đại lão gia, loại tranh này phải thay đổi nhiều loại kỹ thuật thêu, chỉ thêu, vô cùng phức tạp, nếu là lão thân mất hơn nửa năm, nếu đám cô nương trẻ như Vũ Ti thì non nửa năm thôi. Thực ra lần này chúng tôi thêu được ra bức tranh này, rất nhiều chủ ý do Vũ Ti đề xuất.”
Cô nương tên Vũ Ti tuổi chừng mười chín hai mươi, đặc biệt dễ xấu hổ, cúi đầu nãy giờ.
Lãnh Nghệ sớm biết Vũ Ti là cô nương có kỹ xảo thêu thùa cao nhất nơi này: “Nếu một mình ngươi muốn hoàn thành một bức tranh này, nhanh nhất thì mất bao nhiêu thời gian?”
Vũ Ti suy nghĩ một lúc nhỏ nhẹ đáp: “Hai tháng ạ.”
“Được, vậy trừ Vũ Ti, các ngươi tiến cử thêm bốn người nữa thêu tốt nhất, nhanh nhanh, ta có an bài khác.”
Trong phòng rộn rã thảo luận một hồi, lại chọn ra bốn nữ tử nữa.
Lãnh Nghệ phất tay: “Được rồi, Vũ Ti ở lại, những người khác có thể về trước, khi nào cần ta sẽ gọi. Lát nữa ta bẩm báo quan gia, khen thưởng các ngươi, tất cả làm tốt lắm.”
Đám tú nương nhún eo thi lễ tạ hơn, sau đó tíu tít rời tù phòng, chỉ còn Lãnh Nghệ và Vũ Ti.
Vũ Ti có vẻ khẩn trương lắm, mặt đỏ au, liên tục mân mê đại lưng.
Lãnh Nghệ đóng cửa phòng lại, ngồi xuống cái ghế thêu, nói: “Ngươi cũng ngồi đi.”
Vũ Ti hơi hoảng loạn, chỉ dám ngồi chớm mông, đầu cúi thấp.
“Ngươi bao tuổi rồi?”
“18 Ạ.”
“Thành thân chưa?”
Vũ Ti thẹn thò lắc đầu.
Lãnh Nghệ tựa hồ rất quan tâm vấn đề này, truy hỏi: “Có người trong lòng chứ?”
Vũ Ti thẹn tới ráng đỏ lan tận cổ, lại lắc đầu.
Lãnh Nghệ vẫn không buông tha: “Phải nói thật, vì chuyện này liên quan tới nhiệm vụ ngươi phải hoàn thành.”
Vũ Ti len lén nhín y, hồi lâu mới gật đầu thật khẽ, không chú ý không nhận ra được.
Lãnh Nghệ tỏ ra thân thiện: “Là ai thế, nói ra ta nghe nào?”
Vũ Ti mặt đỏ tới muốn tỏa nhiệt, không đáp, hiển nhiên chuyện này đã tới giới hạn tâm lý của nàng, cắn chặt răng không nói.
“Vậy trong nhà có những ai, bao người?”
“Gia gia nãi nãi, cha mẹ, ca tẩu, tỷ tỷ, đệ đệ muội muội, mười ba người ạ.”
Lãnh Nghệ kéo ghế tới gần nàng, hạ thấp giọng: “Tiếp theo đây thứ ngươi thêu phải bảo mật tuyệt đối, trừ ngươi không được để ai biết, dù nằm mơ cũng không được nói ra! Nếu không mười ba người trong nhà đều bị chặt đầu với ngươi! Có lẽ còn liên lụy tới cả nam nhân ngươi thích đấy, hiểu chưa?”