Phần 362: Tự mình gây họa
Lý Dục ngồi đầu giường, mặt cúi gằm, mỗi lần thê tử nàng ở trong cung về là đều tắm rửa ngay, còn tắm rất kỹ rất lâu, tại sao như thế? Hắn không muốn suy nghĩ, ép bản thân không nghĩ tới, nhưng đủ loại hình ảnh cứ hiện ra trong lòng. Trái tim hắn nhỏ máu, phẫn uất không cách nào phát tiết, hắn đi tới bên bàn, đổ ít nước vào nghiên mực, cầm bút nhúng bừa vài vòng…
Trong đầu toàn là hình ảnh thê tử cắn chặt môi tới bật máu, nước mắt ướt mi chịu đựng dâm nhục vô cùng vô tận dưới thân thể to béo đen đùa của Triệu Quang Nghĩa. Còn hắn, quốc quân một nước, chẳng bảo vệ được thê tử, thậm chí cả khuất nhục cũng không thể nói ra.
Mỗi lúc như thế hắn thường ảo tưởng tới thời gian hạnh phúc ở Nam Đường, vì thế nỗi nhớ cố quốc càng thêm cồn cào ruột gan, mực từ đầu bút lông rơi xuống biến thành bông hoa mực li ti trên trang giấy trắng.
Hắn vung bút, lúc nhanh lúc chậm, lúc trúc trắc như leo núi, khi lướt đi như bay tên trời cao, khi viết xong chữ cuối cùng, tay buông thõng, bút rơi xuống đất, nảy hai cái nằm im.
Tiểu Chu hậu tắm xong, da nàng đỏ rực vì nước nóng, nàng kỳ cọ tới khi ra rát muốn bong ra, mới rời thùng nước, được thị nữ hầu hạ, mặc y phục tơ mềm, rời phòng tắm, thấy trượng phu ngồi trước bàn như một bức tượng.
Nàng chỉ biết thở dài, cảnh tượng này nàng chứng kiến không chỉ một lần, vì hắn biết chuyện gì xảy ra, chỉ không ai nói, nếu không phu thê họ chẳng cách nào đối diện với nhau. Nàng định an ủi hắn, không ngờ nhìn thấy trên giấy có một bài từ, chính là Ngu Mỹ Nhân của Lãnh Nghệ, chỉ là “cố hương” đã sửa thành “cố quốc”, “Trăng sáng quay đầu nhớ cố quốc”.
Bất tri bất giác hai mắt Tiểu Chu hậu cũng đầy nước mắt, nàng rất nhanh quay sang bên, lặng lẽ lau đi, ép mình mỉm cười, đỡ trượng phu về giường nằm xuống. Đến khi nghe tiếng Lý Dục ngáy đều đều, nàng vẫn nhìn chằm chằm vào bóng tối vô tận.
Tiểu Chu hậu bị tiếng kêu kinh hãi của Lý Dục đánh thức, mở mắt ra một cái thì trời đã sáng, Lý Dục đứng trước bàn, thân thể run bần bật như động kinh, nàng không kịp cả đi hài, chạy tới đỡ hắn: “Lão gia, làm sao thế?”
Lý Dục không đáp, tay chỉ chỉ bàn, Tiểu Chu hậu nhìn theo, có thấy gì đâu, rồi tích tắc sau nàng đã hiểu ra, bài từ kia biến mất rồi.
Nàng rụng rời chân tay, bài từ đó vốn là tác phẩm nói lên nỗi nhớ quê của Lãnh Nghệ, nhưng bị trượng phu nàng sửa một chữ biến thành nhớ cố quốc, lại do chính trượng phu nàng viết, nếu truyền tới tay quan gia e là đại họa kinh thiên, vội hét lên: “Người đâu, mau tới đây.”
Đám thị nữ ngoài cửa đều chạy vào cúi đầu đợi lệnh.
Tiểu Chu hậu lạnh giọng hỏi: “Bọn các ngươi, ai lấy đồ trên bàn?”
Đám thị nữ sợ hãi, rối rít phủ nhận, Tiểu Chu hậu nào chịu tin, rút trâm ra đe dọa, làm đám thị nữ la hét bỏ chạy né tránh. Sau đó có mấy lão mụ đi vào, thề thốt làm chứng cả đêm không ai vào phòng họ.
Tiểu Chu hậu vẫn không tin, sai người lục soát khắp phủ, một canh giờ không có kết quả, thất hồn lạc phách quay về phòng.
Lý Dục hay tin chỉ biết lẩm bẩm: “Làm sao đây, làm sao đây?”
“Chàng đã biết bài từ đó không thể viết ra, sao còn cứ viết?”
“Ta… Ta nhất thời trong lòng bế tắc, viết ra phát tiết, định đốt đi, nhưng biến mất rồi… Làm sao đây, làm sao đây?”
Tiểu Chu hậu ứa nước mắt, dựa vào tường, nàng chịu hết tủi hơn uất hận, không biết bao lần nuốt nước mắt vào trong vì cái nhà này, vậy mà cuối cùng thế này đây… Giờ còn sống sao được nữa.
Lý Dục chợt như nhớ ra cái gì, vội vàng nắm tay Tiểu chu hậu: “Đây là từ của Lãnh thôi quan, có Văn Hóa làm chứng, nàng đi nói rõ ràng với quan gia là không phải ta làm, vậy là xong rồi.”
Tiểu Chu hậu ngỡ ngàng nhìn hắn như không dám tin vào tai mình:
“Thiếp đi? Vì sao là thiếp đi, thiếp là gì của quan gia chứ? Chàng nghĩ thiếp là gì đây?” Chỉ nói vài câu ngắn ngủi, nàng cảm tưởng như bị vạn tuyến xuyên tâm, gục xuống giường khóc không thành tiếng.
Lý Dục trong lúc cấp bách lỡ lời, nói ra liền hối hận, tập tễnh đi tới giường, vỗ vỗ vai Tiểu Chu hậu: “Là ta hại nàng, ta hại nàng rồi… Ta nói sai… Ta đi, ta đi giải thích rõ với quan gia.”
Tiểu Chu hậu vội ngồi dậy, kéo tay hắn: “Đừng đi, hiện giờ chưa biết bài từ đó ở đâu, nếu đi chẳng khác nào không đánh mà khai sao?”
Lý Dục nhìn quanh quất rồi mới nhỏ giọng nói: “Nhưng nếu vào tay quan gia thì sao, không nói rõ là đại họa…”
Tiểu Chu hậu nhìn khuôn mặt hốt hoảng bàng hoàng, chẳng còn chút gì của con người tài hoa phong lưu tiêu sái khiến tim nàng đập rộn ràng năm xưa nữa. Hoàn toàn biến thành con sâu đáng thương, chẳng giận hắn nữa, đưa tay ra vuốt ve gò má ngày một hao gầy: “Không ích gì đâu, dù bài từ đó của ai cũng vậy thôi, người sửa cố hương thành cố quốc là chàng, chỉ một chữ đó là đủ rồi.”
“Không, không, ta chỉ mới sửa một chữ, sao lại thành ra như thế…” Lý Dục mặt cắt không ra máu, đột nhiên a một tiếng: ” Hay làm thế này, chúng ta thương lượng với Lãnh thôi quan, để y thừa nhận bài từ y làm vốn là cố quốc, không phải cố hương.”
Tiểu Chu hậu thiếu chút nữa vung tay tát hắn: “Thế mà chàng cũng nghĩ ra được, người ta không chê chúng ta là kẻ quy hàng, không sợ liên lụy qua lại với chúng ta. Còn chàng, chàng gây họa, nhưng muốn người ta gánh, còn chút nhân nghĩa liêm sỉ nào không?”
Lý Dục mặt lúc đỏ lúc trắng, kinh hoảng vạn phần: “Ta cũng biết không ổn, nhưng không như thế phải làm sao?”
Tiểu Chu hậu biết Lý Dục hoảng loạng quá độ rồi, lúc này nặng lời vô ích, dựa vào lòng hắn, dỗ dành: “Đừng sợ, không phải còn thiếp sao, nếu thực sự tới ngày đó, thiếp cùng chết với chàng, để hồn về cố quốc là được.”
Lý Dục lắc đầu liên hồi: “Không, không, ai đi cùng ta cũng không muốn, ta không muốn chết.”
Tiểu Chu hậu đẩy mạnh hắn ra, òa khóc chạy khỏi phòng.
Lý Dục sực tình, biết mình lại nói sai, muốn đuổi theo nàng, nhưng thân thể chỉ nhúc nhích một chút vẫn ngồi im, nước mắt chảy dài.