Phần 361: Ai người tri âm. (2)
Nữ ni nhỏ đặt Tiểu Chu hậu lên một cái giường, lão ni nồi xuống chẩn mạnh, lấy ra cái bình sứ, đổ một viên thuốc nhỏ màu đỏ, cho vào miệng nạng bóp yết hầu mấy cái để nàng nuốt xuống: “Lấy bộ y phục sạch sẽ cho nàng ta thay, nấu ít canh gừng nữa.”
Rất nhanh Tiểu Chu hậu được thay y phục, đắp chăn bông dày, nàng hôn mê, miệng liên tục lẩm bẩm. Lão Ni nghe một lúc biến sắc mặt, lại bảo: “Đi gọi đại lão gia.”
“Nhưng sư phụ, còn chưa tới canh năm mà.”
“Mau đi đi.”
“Vâng.”
Một lát sau có người trẻ tuổi khoác áo choàng ngáp ngủ đi vào: “Sư thái gọi ta à?”
Lão ni ngồi bên giường vén chăn lên: “Đệ tử phụ trách cảnh giới phát hiện có người ngã xuống tuyết, do là kẻ địch giở thủ đoạn, cho nên đợi một lúc lâu xác định không phải mới đi ra. Lúc cõng vào thì nàng đã hôn mê bất tỉnh, miệng hàm hồ nói những từ mà bần ni biết không phải người thường, nên mời đại lão gia tới.”
“Hả, nàng ta nói gì?”
“Nàng ta nói quan gia, điện hạ, buông ra… đại khái như vậy”
Người trẻ tuổi đi nhanh tới giường, vừa vén mái tóc lòa xòa của nữ nhân để lộ khuôn mặt tuy trắng bệch nhưng vẫn xinh đẹp, thì kinh ngạc vạn phần: “Trịnh quốc phu nhân.”
Là trái đất quá nhỏ, là quỷ thần xui khiến, hay do duyên phận nào đó, nơi Tiêu Chu hậu ngã xuống không ngờ chính là trạch viện của Lãnh Nghệ, nàng đích thực lớn mạng gặp được Phi Dật sư thái, nếu không hôm nay đã chết rồi.
Phi Dật sư thái qua nét mặt của Lãnh Nghệ đoán ra nữ nhân này không tầm thường, nói thêm: “Bần ni bắt mạch cho nàng rồi, không sao cả, chỉ là sức lực hư thoát, lại nhiễm phong hàn, đã cho nàng uống thuốc khu phong tán hàn, bồi bổ nguyên khí, đợi lát nữa nước gừng tới, uống vào sức thuốc phát tác sẽ tỉnh thôi.”
Lãnh Nghệ kéo chặt áo, ngồi bên giường nhìn Tiểu Chu hậu hôn mê tới xuất thần: “Sao nàng ấy lại chạy trong đêm rồi ngã xuống đường như vậy chứ?”
“Chuyện này bần ni không biết.”
Lúc này có tiếng bước chân, không cần nhìn cũng biết là Trác Xảo Nương và Thảo Tuệ.
Khi Lãnh Nghệ thức dậy thì Trác Xảo Nương cũng tỉnh, đợi một lúc không thấy y quay lại, tất nhiên là nàng lo lắng đi xem thế nào, vừa tới chưa kịp hỏi nhìn thấy Tiểu Chu hậu nằm trên giường kinh ngạc hỏi: “Nàng ta làm sao thế?”
Lãnh Nghệ đem lời Phi Dật sư thái nói thuật một lượt, đang nói thì nữ ni nhỏ mang canh gừng tới.
Trác Xảo Nương ngồi xuống đầu giường cẩn thận đỡ Tiểu Chu hậu lên, để nàng dựa vào vai mình, Lãnh Nghệ múc thìa canh gọi: “Phu nhân, uống thuốc.”
Phi Dật sư thái nói không sai, Tiểu Chu hậu uống được hơn nửa canh gừng nóng, phối hợp thuốc bà cho uống trước đó từ từ mở mắt ra, ánh mắt đờ đẫn vô hồn một lúc rồi không hiểu sao ôm chặt lấy Lãnh Nghệ, khóc thất thanh.
Lãnh Nghệ cứng người vẫn giữ tư thế một tay cầm bát một tay cầm thìa, không hiểu gì cả, đoán là nàng vừa rồi gặp phải ác mộng, khi tỉnh lại thấy mình là người quen, hoặc là chưa tỉnh táo hẳn, nhìn nhầm mình với người khác, cười khổ với Trác Xảo Nương, ý nói mình oan.
Trác Xảo Nương thoáng ngỡ ngàng, sau đó thấy Tiểu Chu hậu khóc thê lương như vậy cũng rơm rớm nước mắt, nhận lấy bát và thìa trong tay Lãnh Nghệ: “Chàng nói chuyện với cô ấy đi.”
“Nương tử.” Lãnh Nghệ không biết nàng có hiểu lầm gì không nữa, định đẩy Tiểu Chu hậu, nhưng nàng khóc quá thảm, làm y không đành lòng:
“Không sao.” Trác Xảo Nương dẫn Thảo Tuệ đi, Phi Dật sư thái thấy vậy biết họ là người quen, phất tay rút đám đệ tử ra ngoài, khép cửa lại.
Ba Tây hữu đỗ quyên…
Đỗ quyên đề huyết hoa khả liên.
Giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng khóc của Tiểu Chu hậu tựa như đỗ quyên khóc ra máu, làm người ta đứt từng khúc ruột, chẳng biết rốt cuộc một người chịu bao nhiêu đau khổ mới phát ra tiếng khóc thế này.
Cảm quan của Lãnh Nghệ về Tiểu Chu hậu thực sự không tốt chút nào, vậy mà không kìm được xót xa, vỗ vỗ vai nàng, không biết an ủi ra sao, nói theo câu vừa rồi của Xảo Nương: “Không sao, không sao.”
Không biết khóc bao lâu, Tiểu Chu hậu từ từ trấn định lại, buông Lãnh Nghệ ra, mặt cúi gằm lí nhí nói: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Lãnh Nghệ lấy khăn tay đưa nàng lau nước mắt:
Tiểu Chu hậu lau sạch nước mắt, thấy vạt áo Lãnh Nghệ bị mình làm ướt cả mảng, quẫn bách vô cùng: “Sao thiếp thân ở đây?”
“Hộ vệ nhà ta phát hiện phu nhân ngã ngoài cửa nên cõng vào… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì phu nhân lại chạy giữa đường đêm hôm như thế, có cướp sao?” Lãnh Nghệ cẩn thận hỏi:
Tiểu Chu hậu vừa nhớ lại chuyện bị Nhị hoàng tử cưỡng bức liền hoảng loạn, không muốn kể ra: “Không, không sao, đa tại đại nhân, có thể đưa ta về không? Ta sợ trượng phu ta lo lắng.”
Lãnh Nghệ gật đầu, ra bảo phó tòng: “Mau chuẩn bị kiệu đưa Trịnh quốc phu nhân về.”
Phó tòng tức thì đi chuẩn bị.
Tiểu Chu hậu đứng bên cửa, nhìn sân đã bị tuyết trắng phủ cao cả tấc, nàng chỉ mặc chiếc áo ni cô mỏng manh, toàn thân run lên, đột nhiên một chiếc áo choàng ấp lên người, chiếc áo mang theo hơi ấm của chủ nhân, người nàng thoáng giật mình, nhưng không quay đầu nhìn lại.
Kiệu đã tới, trước khi vén rèm đi vào, Tiểu Chu hậu mới nói một câu: “Đa tạ ngài, bài thơ đó thực sự nói vào tâm khảm của thiếp thân và phu quân, ngài là tri âm của chúng tôi.”
Rồi hạ rèm xuống.
Kiệu đi tới tận nội viện Lũng Tây công phủ, Tiểu chu hậu nhìn phòng ngủ của họ vẫn sáng đèn, mơ hồ có bóng trượng phu qua lại, nàng cẩn thận cởi áo choàng của Lãnh Nghệ đặt lại kiệu, đi xuống.
Tiểu Chu hậu xuống kiệu, bảo thị nữ chuẩn bị nước tắm mới vào phòng.
Lý Dục nghe thấy tiếng nàng vui mừng đi tới, sau đó ngạc nhiên: “Phu nhân… Sao, sao sao lại ăn mặc thế này?”
Bao ủy khuất thương tâm Tiểu Chu hậu đã khóc ra hết rồi, giờ chẳng còn gì để nói nữa, chỉ còn trái tim giá lạnh: “Đổi y phục, ra ngoài đi dạo thôi.”
Lý Dục biết nàng nói dối, nhưng hắn thà tin nàng nói thật, hắn đoán được mỗi lần thê tử vào cung làm gì, hắn không muốn đối diện, cũng không thể đối diện, chỉ có thể tin lời nói dối, giữ chút an bình trong lòng.
Nướng tắm chuẩn bị xong, Tiểu Chu hậu trút bỏ y phục, bước vào thùng tắm, bảo thị nữ cho thêm nước nóng, thật nóng. Nàng kỳ cọ rất kỹ, như mong nước có thể trả lại sự thanh bạch chi mình.