Phần 360: Ai người tri âm. (1)
“Khoan đã.” Triệu Nguyên Tá đuổi theo: ” Phu nhân muốn đi, ta cũng không giữ, có người nhờ ta gửi cho Lũng Tây công một phong thư, vốn phải đưa tới phủ, nhưng ngưỡng mộ sắc nghệ của phu nhân, cho nên mới nàng tới. Nàng đợi chút, để ta đi lấy.”
Tiểu Chu hậu dừng lại, trượng phu nàng sau khi quy hàng người ta vì kỵ húy tránh như tránh bệnh dịch, còn ai viết thư nữa? Nàng không nghĩ ra.
Triệu Nguyên Tá bảo nàng đợi rồi đi vào hậu đường.
Tiểu Chu hậu đứng đợi chốc lát hơi rượu bốc lên, trời đất quay cuồng, người vừa loạng choạng liền có người đỡ lấy, biết là Triệu Nguyên Hi, cựa mình tránh nửa bước: “Đa tạ hoàng tử, thần thiếp không…”
Còn chưa nói hết, Triệu Nguyên Hi đã đẩy nàng ngã xuống thảm dầy, cái miệng đầy hơi rượu áp tới môi nàng, Tiểu Chu hậu nghiêng đầu sang né tránh, hét: “Hoàng tử, người định làm gì?”
Triệu Nguyên Hi trông gầy gò như vậy, ai ngờ đứng dậy cũng cao lớn lắm, tay thô bạo bóp bầu ngực nàng, răng nghiến lại cười nhanh ác.
“Đau quá, buông ta ra.” Tiểu Chu hậu ra sức giãy giụa:
Hai mắt Triệu Nguyên Hi vì rượu vì sắc dục mà giăng đầy tơ máu, hơi thở nóng hầm hập nồng nặc hơi phả lên mặt Tiểu Chu hậu, nàng càng chống cự, vàng làm thú dục của hắn sôi trào, xé toạc váy nàng: “Lát nữa ngươi còn đau hơn cơ.”
Tiểu Chu hậu nghe lời này đờ người vì sợ, tay đối phương không ngừng xé váy áo mình, run giọng cầu xin: “Đừng, hoàng tử, ngài bỏ qua cho thần thiếp đi.”
“Xong việc, ta tất bỏ qua cho ngươi.” Triệu Nguyên Hi lại xé roẹt một cái, y phục vốn chẳng còn bao nhiêu trên người Tiểu Chu hậu tơi tả, da thịt nõn nà từng mảng lộ ra ngoài, hắn như con thú điên bấu tay vào bầu ngực trắng hơn tuyết mà giày vò, chẳng có lấy tí thương hương tiếc ngọc nào:
Tuy hắn chỉ có mười ba tuổi, nhưng sức lực vượt quá cả nàng, Tiểu Chu hậu chống trả vô ích, nước mắt lăn dài trên gò má. Nàng đã cảm giác được cái lưỡi của con rắn độc thè ra, đang phì phì phun từng làn hơi nóng hầm hập, lên da thịt nàng. Nàng quá hiểu, nam nhân tới thời khắc này rồi chỉ có thâm nhập vào sâu trong thân thể của nữ nhân mới có thể hoàn toàn giải phóng.
Bởi thế nàng không phản kháng vô ích nữa, giang tay ra nằm như chết, chỉ có hàm răng cắn chặt, chịu đựng cơn đau đớn từ thân thể lẫn linh hồn.
“Để mọi thứ kết thúc thật nhanh đi!” Tiểu Chu hậu lặng lẽ khẩn cầu trong thống khổ, nàng quằn mình chịu đựng những trò giày vò tàn nhẫn của Triệu Nguyên Hi, chờ đợi hơi thở như trút bỏ gánh nặng của nam nhân sau khi phát tiết, chỉ cần hắn phát ra thanh âm đó, ác mộng của nàng liền kết thúc.
Triệu Nguyên Hi dùng đôi tay cùng cái miệng đã không thỏa mãn được nữa, hắn muốn cháy thành than rồi, vội vàng cởi quần, đên lúc này mới nhận ra, Tiểu Chu hậu đã nằm đó như cái xác không hồn, làm hắn mất hứng, hung hăng đe dọa: “Chu hoàng hậu, hoàng đế ca ca của ngươi đâu, hắn ở đâu, hắn có biết lúc này ngươi đang nằm dưới thân ta, rên rỉ như kỹ nữ thanh lâu thấp kém không? Đợi một ngay ta sẽ cưỡng bức ngươi ngay trước mặt hắn, để hắn nhìn hoàng hậu của mình… Á…”
Một bày tay mảnh mai đưa ra, tóm lấy vật giữa hai chân hắn bóp mạnh.
Triệu Nguyên Hi đau tới điếng người, hắn muốn tránh thoát, nhưng sức lực mất cả, hai mắt trắng dã: “Buông, buông ta ra… Cứu, cứu…”
“Ta ta đã nhẫn nhịn tới mức này rồi… Vậy mà ngươi không để phu thê ta sống, vậy ta khiến ngươi phải chết… Ta thề.” Tiểu Chu hậu phẫn uất tột độ, vì bình an của trượng phu, nàng có thể nhẫn nhục người khác chà đạp mình, nhưng tên hoàng tử ác độc này rõ ràng quá tàn nhẫn, nếu hắn làm thế, trượng phu nàng làm gì còn mặt mũi nào sống trên đời nữa, không sống được thì chết vậy, chết thì cùng chết thôi.
Triệu Nguyên Hi đã đau tới sắp ngất xỉu, thều thào nói: “Ta sai rồi, tha tha…”
Đúng lúc này Triệu Nguyên Tá ra ngoài, tay cầm bức thư, nhìn cảnh này mà kinh hoàng: “Sao thế, sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Chu hậu y phục tơi tả, bầu ngực mơn mởn lộ hẳn ra ngoài, vừa xấu hổ vừa giận tột độ, bóp một cái làm Triệu Nguyên Hi rú lên: “Mở cửa ra, để ta đi, nếu không ta bóp vỡ thứ này của hắn.”
Triệu Nguyên Tá giờ mới hiểu xảy ra chuyện gì, vội hướng ra ngoài quát: “Mở cửa, mở tất cả các cửa ra, tiễn Trịnh quốc phu nhân!”
Ở bên ngoài, giọng đám phó tòng nối nhau truyền đi xa, cửa cũng mở từng cái một.
Tiểu Chu hậu đẩy mạnh một cái, Triệu Nguyên Hi đã đau tới sùi bọt mép ngất xỉu, nàng bò dậy, Triệu Nguyên Tá thấy thân thể lòa lồ của nàng sau y phục rách nát vội quay đầu đi.
Vơ vội vàng mảnh y phục còn lại, Tiểu Chu hậu che người loạng choạng bỏ chạy, nàng không dám ngồi xe do bọn chúng chuẩn bị, chạy vào gió tuyết.
Trạch viện quá lớn, Tiểu Chu hậu không biết đường, chỉ biết theo từng cánh cửa mở rộng mà chạy, cuối cùng cũng ra tới đường.
Lúc này đêm đã khuya, đây là nơi ở của vương hầu công khanh, người thường không được tùy ý qua lại, nên đường xá vắng tanh không một bóng người. Tiểu Chu hậu hai tay ôm ngực mà chạy, trước đó nàng đã cởi tú hoa hài, chỉ còn đôi tất mỏng, dẫm trên băng tuyết lạnh thấu xương nàng cũng bất chấp, chỉ muốn chạy càng xa càng tốt.
Nàng chỉ biết mải miết chạy đến khi sức cùng lực kiện, nàng vấp phải tảng đá, lảo đảo ngã xuống, đầu đập xuống đất hôn mê.
Con phố dài vẫn chỉ có gió tuyết hoành hành, chẳng bao lâu người nàng bị bao phủ bởi tuyết.
Két! Một tiếng mở cửa vang lên, từ bên trong xuất hiện hai bóng người xông ra, nhìn từ cách ăn mặc, không ngờ lại là hai nữ ni, tay cầm trường kiếm. Một lớn hơn cảnh giác nhìn quanh, một nhỏ hơn tới Tiểu Chu hậu kiểm tra khắp người: “Sư tỷ, không có binh khí, chắc là đi qua đường đói xỉu thôi, không phải tặc nhân, làm sao đây, người lạnh cứng rồi.”
“Còn làm sao nữa, mau cõng vào.” Vị sư tỷ giục, nàng vẫn cảnh giới:
“Dạ.” Nữ ni nhỏ giao trường kiếm cho sư tỷ, nhấc Tiểu Chu hậu nhẹ như không đi vào trong:
Một lão ni mặt âm u đứng trong tuyết, nghe vị sư tỷ báo lại sự việc thì bà ta khẽ gật đầu chỉ tay bảo đưa Tiểu Chu hậu vào sương phòng.