Phần 358: Bi ai của Tiểu Chu hậu. (2)
Vẫn còn đó lan can thềm ngọc…
Duy má hồng đổi khác mà thôi…
Lúc này lan can thềm ngọc nàng ngồi là của người khác, còn lan can nàng và trượng phu từng ngồi không biết nay là của ai? Mỗi lần nhìn gương trang điểm, nàng đều thấy mình già đi đôi phần, nếp nhăn cuối mắt dù dùng bao nhiêu phấn trang điểm cũng không làm mờ hết, cuộc sống của kẻ quy hàng chỉ có sự giày vò.
Gác nhỏ đêm qua đông lại đến…
Trăng sáng quay đầu nhớ cố hương…
Nỗi nhớ nhung tới héo mòn tim gan ấy, tưởng rằng chỉ có mình và trượng phu mới có, y cũng có nỗi quớ quê sâu nặng vậy sao?
Thì ra trên đời cũng có người mang nỗi sầu bi giống mình, trên đời này nàng vàng dễ kiếm, tri âm khó tìm, có một người hiểu thấu nỗi lòng sâu kín đó, thế giới tựa hồ thêm một điểm tựa người ta sống tiếp.
Tiểu Chu hậu ngơ ngác như người mất hồn, nhìn hoa tuyết bay bay tán loạn, rơi trên bậc thềm ảm đậm.
Phía sau có người gọi khẽ: “Phu nhân! Phu nhân…”
Tiểu Chu hậu choàng tỉnh từ giấc mộng, quay đầu phát hiện là một thị nữ, điều chỉnh lại nét mặt lạnh lùng cao quý: “Chuyện gì thế?”
Thị nữ đó đầu không ngẩng lên, thi lễ nói: “Phu nhân, quan gia mời người lập tức tiến cung.”
Tiểu Chu hậu thất kinh, Triệu Quang Nghĩa chưa bao giờ triệu kiến nàng, lần nào cũng kiếm cớ như hoàng hậu triệu tập các mệnh phụ. Sau đó nàng tiến cung thì lặng lẽ đón đi, xong việc lại để nàng về cùng các mệnh phụ khác về để che giấu tai mắt người khác. Sao lần này đột nhiên trực tiếp triệu kiến mình.
Chẳng lẽ thi từ cảm hoài cố quốc của trượng phu đã lọt vào tai ông ta cho nên nổi giận không thèm để ý nữa, nếu thế chỉ có thể do tên họ Lãnh kia tố cáo.
Vừa rồi nàng còn tán thưởng tài hoa của y, cảm tạ y viết một bài từ hay giúp trượng phu phát tiết nỗi lòng, thậm chí còn coi y là tri kỷ, té ra y chỉ là thứ tiểu nhân vô sỉ âm hiểm.
Chút thiện cảm vừa dâng lên tan biến, Tiểu Chu Hậu thương tầm cắn chặt răng, về phòng lấy thêm chiếc áo choàng lông trắng muốt, thân hình cô độc bước theo hành lang dài leo lét ánh đèn lồng đỏ mà đi.
Một chiếc xe lớn trang trí hoa mỹ đã đợi sẵn ở trong sân, xung quanh xe là thị vệ cung đình, một thái giám già đứng đợi bên xe khom lưng nói: “Phu nhân, mời lên xe.”
“Còn dùng xe tới đón à? Sợ ta không đi sao?” Tiểu Chu hậu lạnh lùng nhấc váy lên xe ngựa:
Xe ngựa đi theo đường rộng trạch viện xa hoa san sát đi ra ngoài, chẳng mấy chốc hòa vào phố xá rộn ràng không khí Tết, ngoài kia pháo vẫn nổ, tiếng cười nói không ngớt, ai biết bên trong có một nữ tử đang đau thương.
Lần đầu tiên bị Triệu Quang Nghĩa dâm nhục thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng nàng, kẻ đó cao lớn đen đúa, thô bạo dã man, chẳng có chút ôn tình nào. Khi nàng chưa có bất kỳ chuẩn bị nào đã tàn nhẫn đâm sâu vào thân thể nàng, nỗi đau lúc ấy như muốn xé toạc cả thân xác lẫn linh hồn nàng. Tiếng khóc thảm thương của nàng chỉ đổi lấy động tác càng cuồng bạo hơn.
Sau khi ông ta thỏa mãn rồi, mặc nàng nằm trên sàn đất giá lạnh, tuyên bố: “Nhớ kỹ! Nàng và phu quân nàng đều là của trẫm.”. Điều đó có nghĩa là, ông ta sẽ còn dâm nhục nàng, nếu như nàng né tránh, họa sẽ giáng lên trương phu nàng. Nàng là nữ tử thông minh, nàng biết mầm họa nằm ở đâu, không phải ở dung mạo xinh đẹp của nàng, nàng sớm qua rồi thời dung nhan rực rỡ, cuộc sống ngột ngạt thấp thỏm của kẻ vong quốc càng khiến nàng thành đóa hoa đang tàn tạ. Ông ta là hoàng đế, còn thiếu nữ tử tuyệt sắc, trẻ trung hơn nàng để tận hưởng sao?
Vì thế sau lần đầu, nàng không phản kháng nữa, còn giở hết bản lĩnh phòng thuật cung đình chiều chuộng ông ta, làm ông thiếu đi lạc thú chinh phục cuồng bạo. Nàng nhẫn nhục chịu đựng cảm giác muốn nôn mửa khi ông ta chạm vào người mình, nàng khiến ông ta thỏa mãn, đợi hứng thú của ông ta tiêu giảm rồi quên nàng đi.
Vậy thì sao hôm nay ông ta lại ngang nhiên triệu kiến mình? E là vì hỏi tội, mình phải làm sao? Chối bỏ sao? Tên họ Lãnh đó mồm mép lợi hại, nàng khó lòng mà đấu lại, vậy phải làm sao?
Dù gì cũng quyết không nhận, ông ta có thể làm gì chứ? Cùng lắm trút thú dục của ông ta vào thân xác này mà thôi.
Đang suy nghĩ miên man thì xe ngựa dừng lại, theo lộ trình, đâu đã tới hoàng cung.
Tiểu Chu hậu lấy làm lạ, vén rèm lên thấy đây là cổng sau một viện tử xa lạ, nàng chưa bao giờ tới đây, không phải đại môn, nên không có biển hay bất kỳ dấu hiệu nào để nàng suy đoán, chẳng lẽ là ông ta nghĩ ra thứ gì mới rồi? Mỗi lần Triệu Quang Nghĩa làm nhục nàng, chưa bao giờ ở trên giường mà ở đủ loại địa điểm kỳ quái, lần này ra khỏi cung tìm cảm giác mới lạ sao?
Nghĩ tới Triệu Quang Nghĩa còn muốn hoan lạc với mình, Tiểu Chu hậu yên tâm, vì như thế, ít nhất trượng phu nàng vẫn an toàn.
Tiểu Chu hậu xuống xe nhìn quanh: “Đây là đâu?”
Lão thái giám cười âm hiểm: “Đi vào phu nhân sẽ biết.”
Tiểu Chu hậu cắn răng, dựa vào thái độ lão thái giám, chứng tỏ lão ta biết chuyện sắp xảy ra. Phía trước có tới mấy thị nữ cầm đèn dẫn đường, Tiểu Chu hậu đi qua thiên tỉnh, tiền vào hành lang sâu thăm thẳm, lại tới một tiểu viện tử ở hậu hoa viên, đại đường đèn sáng trưng, thấp thoáng tiếng ca vũ thanh nhạc.
Tiểu Chu hậu có chút áy náy với Lãnh Nghệ, bởi nếu Triệu Quang Nghĩa còn có tâm tình xem ca vũ thì không trách tội rồi, đồng thời nhẹ nhõm… Trên đời này bọn họ thực sự còn có một tri kỷ.
Nàng nở nụ cười tiêu chuẩn mà vô cảm vào đại đường.
Bên trong quả nhiên đang tổ chức yến tiệc, mấy ca cơ mặc sa mỏng, đi chân đất xoay tròn múa trên thảm, ánh lửa bập bùng chiếu qua lớp lụa mong manh hiện ra đường cong thân thể.
Ánh mắt Tiểu Chu hậu xuyên qua đám ca cơ, nhưng không có bóng dáng con người làm nàng sợ hãi, chỉ có hai thiếu niên mười ba mười bốn, là hai đứa con của ông ta, thái tử Triệu Nguyên Tá, Nhị hoàng tử Triệu Nguyên Hi.
Chẳng lẽ mình mắc bẫy rồi.
Sợ hãi trào dâng trong lòng nàng.