Phần 353: Lai giả bất thiện
Cuộc sống của Lãnh Nghệ ở nơi phồn hoa nhất Đại Tống lại diễn ra vô cùng đơn điệu buồn tẻ, mỗi ngày y chỉ làm đi làm lại hai việc, vào cung rồi về nhà, ngoại trừ con đường từ nhà tới cung thành, y chẳng biết gì hơn.
Thế rồi bất tri bất giác mà Tết tới.
Thời tiết chưa ấm lên nhưng khắp nơi không khí đã rộn ràng, trước cửa nhà dán hai câu đối xuân, hai vị thần tướng mạo hung dữ. Trác Xảo Nương cúng một con gà trống để Táo vương gia cưỡi lên trời báo cáo.
Năm nay tế bái tổ tông đặc biệt dài vì Lãnh Nghệ cực kỳ thành kính cảm tạ cả tổ tông Lãnh gia lẫn thần phật đầy trời trước giờ y không tin. Giao Thừa năm nay ở Lãnh gia đông vui hơn nhiều, năm ngoái Thảo Tuệ còn nằm bẹp trên giường, chỉ có hai phu thê họ, năm nay có thêm cả tiểu nha đầu Hoa Vô Hương lắm trò sôi nổi, bệnh tình Trác Xảo Nương lại tiến bộ rõ rệt làm tâm trạng ai cũng tốt.
Buổi tối Giao Thừa, Lãnh Nghệ cho đốt một đống lửa lớn ở sân, tuyết rơi lất phất, mọi người ngồi quây quần chờ đợi năm mới tới.
Năm mới ở kinh thành rõ ràng náo nhiệt hơn Ba Châu bội phần, pháo nổ đì đùng, mùi thuốc pháo lan tỏa trong không khí.
Trác Xảo Nương đã có thể đi lại chậm rãi rồi, Lãnh Nghệ dẫn nàng ra phố, dưới sự bảo hộ đông đảo, thưởng ngoạn cảnh đường phố tập nập, người người vui tươi hớn hở. Không khí Tết cổ đại nồng đậm hơn sau này không biết bao nhiêu mà kể.
Năm mới cũng là thời điểm chúc Tết thân hữu, người thân đều ở xa, còn bằng hữu lại chẳng có, Lãnh Nghệ tới giờ chưa đến phủ Khai Phong báo danh, nên chẳng có quan viên quen biết nào để đi chúc Tết.
Nhưng y không chúc Tết người khác, người ta lại tới chúc Tết y.
Toàn là người đừng nói quen biết, đến cái tên Lãnh Nghệ chẳng gọi ra được, thế mà ai nấy cứ như hảo hữu nhiều năm, còn không ít người phẩm cấp cao hơn y, quà chúc Tết chất thành đống.
Lãnh Nghệ chẳng cần nghĩ cũng biết, thời gian qua y suốt ngày ở trong hoàng cung sớm bị tai mắt của các thế lực chú ý, bọn họ không khó tìm ra tin tức y chính là người đã tìm lại ngọc tỷ truyền quốc. Giờ điều nhiệm tới kinh thành lại không tới phủ Khai Phong báo danh, sao không hiểu y là đại hồng nhân trước mắt hoàng đế. Giờ y là quan tòng lục phẩm, ở kinh thành quan đông hơn chó, hầu gia thấy khắp nơi này, chẳng là cái gì. Nhưng người sáng mắt đều nhìn ra, viên quan nhỏ này rổi sẽ thành quan lớn, không tới lấy lòng thì đợi bao giờ.
Lãnh Nghệ không giỏi chuyện xã giao, càng không thích, nhưng về sau có viên quan lớn tới, y không thể không toàn lực ứng phó, vì đó là cấp trên trực tiếp của y.
Khai Phong phủ doãn kiêm trung thư lệnh, Tề vương Triệu Đình Mỹ.
Triệu Đình Mỹ đích thân tới nhà bái phỏng, đây là chuyện không tin nổi, đường đường một vị thân vương, dù có chuyện gọi một tiếng y dám không tới sao? Giờ người ta tự mình tới nơi, đây không phải phúc mà là họa.
Lãnh Nghệ ra tận đại môn nghênh đón.
Triệu Đình Mỹ phải trẻ hơn Triệu Quang Nghĩa cả chục tuổi, ước chừng 30, da trắng hơn ca ca mình rất nhiều, lông mày rất rậm, gần như nối với nhau, nhìn như lúc nào cũng nhíu mày.
Nhìn hắn đúng là cảm giác tâm sự trùng trùng, đi cùng còn có Điêu sư gia, cái tên này Lãnh Nghệ không quên, chính là người phái Lâm Linh ngầm ám sát y. Kẻ này trông cũng không đến nỗi, chỉ là đôi mắt sơn dương cực kỳ đáng ghét, hình tượng như thứ quản gia chuyên xúi bẩy địa chủ làm việc xấu trong phim ảnh.
Triệu Đình Mỹ tới đại sảnh ngồi xuống chủ vị, cười sang sảng: “Hôm nay ta tới chúc Tết Lãnh đại nhân, cũng là để mời tham gia tiệc nhà ngày mai, không biết Lãnh đại nhân có nể mặt không?”
Hắn không xưng vương mà xưng ta, cho thấy muốn tỏ ra thân cận, nhưng hắn càng tỏ ra khách khí thân mật thì Lãnh Nghệ càng rợn sống lưng, vì thế càng tỏ ra thận trọng: “Ti chức nào dám, đây là vinh dự của ti chức mới đúng, sao có thể không đi, lúc đó nhất định sẽ tới quấy nhiễu.”
Triệu Đình Mỹ hài lòng: “Quyết định như thế đi.”
Tán gẫu vài câu thì Triệu Đình Mỹ liền cáo từ, cứ như chỉ đến chúc Tết y thật vậy.
Tiễn Triệu Đình Mỹ đi rồi, Lãnh Nghệ càng lo thêm một phần, vì hoàn toàn không hiểu thâm ý của hắn là gì.
Ngày hôm sau Lãnh Nghệ vẫn vào cung, không cần biết đối phương có ý đồ gì, ôm chặt lấy cái chân hoàng đế đã. Mấy ngày này y đang cùng đám tú nương tham khảo cách dùng màu, làm sao để thêu ra được đôi mắt như thật.
Đây chính là cửa ải khó khăn nhất hiện tại, với trình độ của các tú nương bây giờ đã có thể hoàn thành tám phần bức tranh, giờ là lúc đi vào các chi tiết nhỏ sao cho truyền thần nhất, chuyện này còn khó khăn hơn đại bộ phận vấn đề trước đó.
Nhưng cũng đồng nghĩa với việc họ gần đích lắm rồi, chỉ đợi một bước đột phá nữa thôi.
Trước khi trời tối, Lãnh Nghệ rời hoàng cung chuẩn bị tới Tề vương phủ dự tiệc, Đổng sư gia tới kiến nghị y nên đeo đai lưng hoàng đế ban cho, ông sợ Lãnh Nghệ quan chức quá nhỏ, tới Tề vương phủ dự tiệc khó tránh khỏi thiệt thòi, nếu đeo đai lưng này, không ai dám xem nhẹ nữa.
Lãnh Nghệ tất nhiên nghe theo, đeo đai lưng vàng vào hông, khoác thêm áo choàng cổ lông dày, uy phong hơn thường ngày ba phần, mang theo lễ vật tới Tề vương phủ dự tiệc.
Trong thiếp mời có tên Trác Xảo Nương, Lãnh Nghệ tất nhiên dẫn nàng theo.
Tề vương phủ cách phủ đệ của Lãnh Nghệ không xa, đi bộ chỉ mất một bữa cơm là tới.
Điền sư gia đợi ở cửa nghênh đón, thấy phu thê Lãnh Nghệ xuống kiệu, vội tới nghênh đón: “Lãnh đại nhân, Lãnh phu nhân, hai vị tới rồi, thật xin lỗi, Vương gia ở trong phủ tiếp khách quý, không ra nghênh tiếp được, nên bảo tiểu nhân chờ.”
Làm như y muốn vương gia ra cửa đón ấy, nghe không thoải mái chút nào, Lãnh Nghệ vẫn cười: “Không biết vương gia còn mời ai?”
“Chỉ có phu thê Lũng Tây công với phu thê Lãnh đại nhân, không còn ai khác, vương gia nhà tiểu nhân không thích ồn ào nên thường ngày mời khách đều là những người thân cận nhất.” Điêu sư gia khom người rất thấp, cung kính hết mực:
Phu thê Lãnh Nghệ đi vào vương phủ, hộ vệ chỉ có thể đợi ở tiền sảnh, có điều đây là vương phủ, không cần lo thích khách.