Phần 351: Một vụ giao dịch. (4)
Khi hai người Lãnh Nghệ và Hoa Minh Tôn quay trở lại phòng, Triệu Quang Nghĩa đang nói chuyện với Trác Xảo Nương ngẩng đầu lên, thấy thần sắc Hoa Minh Tôn bình thường, không có vẻ gì là tức giận, mỉm cười hỏi: “Thế nào rồi?”
Hoa Minh Tôn chắp tay đáp: “Thần và y làm một vụ giao dịch, thần đồng ý chữa bệnh cho nương tử y.”
Lãnh Nghệ ngỡ ngàng suýt vấp ngã, lão này đúng là thẳng thắn thật đấy, sao không tiện thể nói luôn giao dịch gì đi.
Triệu Quang Nghĩa nghe ông ta vì giao dịch mới chữa bệnh chứ không phải thể diện của hoàng đế thì có chút khó chịu, nếu chẳng phải biết tính ông ta rồi, có khi nổi giận thành sinh bệnh: “Được, được, mau chữa đi.”
Hoa Minh Tôn lại nói: “Thần chữa bệnh phải dùng dao, mong quan gia ân chuẩn.”
Tuy Triệu Quang Nghĩa là hoàng đế trên lưng ngựa, chinh chiến quá nửa đời người, không sợ thứ này, nhưng rút dao trước mặt hoàng đế rất kỵ húy, nên phải nói trước.
“Được!” Triệu Quang Nghĩa đứng dậy đi ra cửa: ” Lãnh ái khanh, qua đây, trẫm có lời muốn nói.”
Lãnh Nghệ muốn ở bên Trác Xảo Nương, nàng chủ động buông tay y ra: “Quan nhân, thiếp không sao đâu, chàng đừng lo.”
Theo Triệu Quang Nghĩa ra ngoài phòng, ông ta hỏi: “Ái khanh có nơi ở tại kinh thành chứ?”
Lãnh Nghệ chắp tay đáp: “Chưa ạ, thần ở tạm khách sạn, thong thả tìm nhà sau.”
“Không cần tìm nữa, trẫm có một tòa phủ nhỏ vẫn để không, ban cho ngươi đấy.” Lần này Hoa Minh Tôn chữa bệnh cho nương tử y hoàn toàn là nhờ giao dịch, Triệu Quang Nghĩa thấy không giúp được gì thì áy náy, cho nên mới quyết định tặng y phủ đệ coi như thưởng cho bức tranh:
Lãnh Nghệ không quan tâm phủ đệ gì cả, nhưng điều này biểu thị cho sự tín nhiệm của hoàng đế, là cơ sở an thân lập mệnh ở kinh thành xa lạ, vội vàng cảm ơn.
Triệu Quang Nghĩa lại dặn Vương Kế Ân giúp Lãnh Nghệ an bài ăn ở rồi đi trước.
Phía bên kia, Hoa Minh Tôn bắt đầu chữa bệnh cho Trác Xảo Nương, kê đơn sai dược đồng bốc thuốc, cắt cổ tay mình, lấy nửa bát máu đen xì, cho thuốc bột vào đó, đưa Trác Xảo Nương uống.
Trác Xảo Nương không thấy gì cả, chỉ ngửi thấy mùi máu tươi tanh tưởi, không khỏi sinh sợ hãi, yếu ớt gọi: “Quan nhân.”
Lãnh Nghệ vội chạy tới dỗ nàng uống thuốc, thuốc làm từ máu không dễ uống chút nào, nàng uống suýt nôn mấy lần, nghĩ tới trượng phu khó nhọc cầu y cứu mình cắn chặt răng nuốt xuống.
Dược đồng mang nước sạch tới cho Trác Xảo Nương súc miệng, nàng thở đều lại hướng về phía Hoa Minh Tôn nói: “Đa tạ thần y cứu mạng.”
Hoa Minh Tôn lạnh lùng đáp: “Không cần tạ ơn ta, ta không muốn cứu mạng ngươi, đây chẳng qua chỉ là một giao dịch với trượng phu ngươi mà thôi.”
Thấy Trác Xảo Nương nắm chặt tay mình, đoán ra nàng sợ mình hứa chuyện không nên làm, Lãnh Nghệ trấn an: “Đừng lo, chuyện nhỏ thôi.”
Hoa Minh Tôn nhìn người ta phu thê tình cảm thì chướng mắt xua đuổi: “Các ngươi về được rồi đấy, mai lại tới.”
Lãnh Nghệ bế Trác Xảo Nương ra khỏi hoàng cung, về khách sạn.
Hoa Vô Hương, Thảo Tuệ đứng ngóng ở cổng khách sạn suốt từ lúc họ đi, giờ biết Hoa Minh Tôn chịu chữa trị thì nhảy nhót reo hò, hai tiểu nha đầu làm không ít người chú ý. Những người khác cũng thở phào.
Đoàn người bọn họ theo Vương Kế Ân tới phủ đệ mới, bấy giờ mới biết nơi này ở bên cạnh hoàng cung, một dải này toàn là trạch viện của vương công đại thần, cái này hùng tráng hơn cái khác làm Lãnh Nghệ hiểu ra, ấn tượng ban đầu của y về Khai Phong có chút phiến diện.
Điều này đồng nghĩa với việc chênh lệch giàu nghèo ở nơi này quá cao, tất nhiên đó chẳng phải chuyện y bận tâm bấy giờ.
Đám Doãn Thứu thì rất hài lòng, Lãnh Nghệ ở nơi này thì tất nhiên bảo vệ sẽ thuận tiện hơn ở khách sạn rồi, nhanh chóng an bài phòng ngự.
Lãnh Nghệ chẳng kịp thưởng thức phủ đệ của mình, y còn việc Triệu Quang Nghĩa dặn làm, lại còn giao dịch với Hoa Minh Tôn, mà thêu tranh lại chưa chắc chắn, cứ giải quyết xong mới yên tâm. Trác Xảo Nương uống thuốc xong đã ngủ rồi, y theo Vương Kế Ân về hoang cung.
Những tú nương giỏi nhất hoàng cung nhanh chóng được triệu tập, Vương Kế Ân uy nghiêm giáo huấn: “Nhiệm vụ của các ngươi vô cùng quan trọng, hoàn thành tốt được trọng thưởng. Nhưng, nội dung các ngươi thêu phải bảo mật tuyệt đối, không thể lộ ra, bất kể kẻ nào tiết lộ, toàn bộ bị xử tử.”
Đám tú nương vừa nghe đã run rẩy, rối rít vâng dạ.
Lãnh Nghệ lấy một tảng đá hình thoi đặt lên bàn: “Ta muốn các ngươi thêu thứ này, phải thật, chính là dùng hết khả năng của các ngươi, thêu thứ các ngươi nhìn thấy lên vải, đừng nghĩ cách mỹ hóa nó, ta không cần. Thứ ta muốn chính là cục đá này. Nhớ kỹ, phải thật.”
Các tú nương cầm bút lên, vẽ lại cục đá trên giấy, muốn vẽ trước tiên phải có mẫu. Thêu đẹp hay xấu ảnh hưởng lớn bởi mẫu đẹp hay không. Nhiều tú nương kỹ xảo thêu cao minh, nhưng lại không biết vẽ, phải nhờ người khác vẽ hoặc đi mua mẫu người ta thêu về bắt chước. Nhưng tú nương trong hoàng cung là bậc danh gia thêu thùa lựa chọn toàn quốc, họ đều là họa gia ưu tú.
Có điều Lãnh Nghệ nhìn mà cau mày, những tú nương này đều dùng thủ pháp bạch miêu truyền thống của Trung Quốc. Như thế thứ thêu ra tuy màu sắc diễm lệ, nhưng không có cảm giác lập thể, không thể thật được, chỉ là món đồ trông dèn dẹt mà thôi.
Lãnh Nghệ sai một thái giám đứng hầu bên cạnh: “Ngươi tới bếp tìm cho ta ít than củi đã đốt, cùng một tấm gỗ lớn.”
Thái giảm không rõ lấy thứ đó làm gì, song không dám hỏi, rất nhanh mang cả một xẻng than lớn tới.
Lãnh Nghệ chọn một cục than dùng được, bảo đám tú nương dừng cả lại: “Không cần vẽ nữa, các ngươi không hiểu lời ta, không ai làm đúng ta muốn. Giờ ta sẽ dạy các ngươi, phải vẽ làm sao mới đạt yêu cầu.”
Nói rồi Lãnh Nghệ dùng than vẽ một quả trứng trên ván gỗ, sau đó dùng thủ pháp phác họa vẽ nó. Hội họa không phải là sở trường của y, nhưng phác họa thì được học từ thời trung học rồi, sau đó vào trường cảnh sát lại được củng cố lần nữa, kiến thức cơ bản rất chắc chắn.