Phần 346: Nhiệm vụ ướt át. (2)
Lãnh Nghệ toát mồ hôi lạnh, Thành Lạc Tiệp nói trúng rồi, y quả thực xém chút nữa bị cho vào cung làm hoạn quan, không ngờ thứ bảo vật hại y bao lâu lại đỡ cho y một nạn: “Đều nhờ đại ca nâng đỡ.”
“Ha ha ha, huynh đệ trong nhà, có gì cần khách khí.” Vương Kế Ân tất nhiên có động chân động tay vào, nếu không một ngày hoàng đế biết bao nhiêu tấu chương, làm sao tấu của Lãnh Nghệ dễ tới tay hoàng đế được:
“Tiểu đệ còn có chuyện này cần đại ca giúp…” Lãnh Nghệ tất nhiên không để mất thời gian, đem bệnh tình Trác Xảo Nương nói ra, đặc biệt nhấn mạnh ân oán Hoa gia, hỏi: ” Giờ đệ lo nhất Hoa Minh Tôn vì hận nhà Hoa Vô Hương, không chịu chữa trị, đại ca biết vị thái y Hoa Minh Tôn đó không?”
Vương Kế Ân mân mê cái cằm nhẵn nhụi: “Đây thực sự là vấn đề lớn đấy, lo lắng của đệ không phải không có lý, ta biết Hoa Minh Tôn, tính tình ông ta quái gở có tiếng, không nể mặt ai đâu, ngay vương gia mời ông ta xem bệnh, ông ta cũng dám từ chối mà không làm gì được. Y thuật của ông ta thực sự tới mức thần kỳ, quan gia bình thường cũng nhường ông ta ba phần. Ai mà muốn đắc tội với một đại phu biết đâu lúc nào đó có thể cứu mạng mình, phải không? Bệnh của đệ muội mà đã nghiêm trọng như vậy thì phải nghĩ cách vẹn toàn, đừng để ông ta từ chối rồi là không vãn hồi được nữa đâu.”
Lời này xác thực câu chuyện Hoa Vô Hương kể, lòng Lãnh Nghệ càng thêm nặng nề: “Đệ cũng nghĩ thế, không dám giấu diếm ca ca, chính vì bất đắc dĩ nên mới ra hạ sách này, mong được quan gia thưởng thức, để quan gia hạ chỉ sai ông ta chữa bệnh.”
“Nếu vậy để ta lựa lúc tiến ngôn với quan gia, hẳn không quá khó.”
“Vậy thì tốt quá, đa tạ đại ca! Chỉ không biết khi nào quan gia mới triệu kiến đệ?”
Vương Kế Ân cười ha hả: “Chuyện này đệ không cần lo, đệ nóng ruột, quan gia còn nóng ruột hơn. Nếu không đã chẳng có huyện ta đi ngày đi đêm, lập tức đón đệ tiến kinh.”
Lãnh Nghệ mời Vương Kế Ân ngồi đợi một chút, gọi đám Doãn Thứu tới, lệnh lập tức an bài vào kinh, còn sai người thông báo cho Hoa Vô Hương chuẩn bị lên đường. Sau đó vội vàng chạy về phòng ngủ.
Trác Xảo Nương được Thảo Tuệ báo tin rồi, giờ nàng thậm chí chẳng thể ngồi, chỉ có thể nằm đó, Lãnh Nghệ vuốt ve gò má gầy gò của nàng phải ghé sát tai nói chuyện nàng mới nghe thấy được.
Lãnh Nghệ vỗ về nàng vài câu, sai Thảo Tuệ mau chuẩn bị lên đường trong một canh giờ, lại gọi cả nhà tới, giao hết chuyện kinh doanh ở Ba Châu cho họ, nhất là trao mọi quyền hành cho Lãnh Trường Bi kể cả bàn hay giữ, ông cụ tuổi cao nhưng tinh minh, có thể tin cậy.
Thời gian này Lãnh Nghệ đã cố ý bàn giao hết công việc của mình rồi, dù gì y cũng đã quyết lên kinh, nên chỉ còn đi gặp Liêu tri phủ bàn giao. Ông ta cảm thán liên hồi cho vận may của Lãnh Nghệ, đồng thời cũng tiếc lắm, đi đâu kiếm cấp dưới vừa chăm chỉ làm việc lại chẳng có dã tâm như thế.
Lãnh Nghệ lại khẩn cấp tới tửu điếm Hạnh Hoàng, chỉ là không may, Bạch Hồng có việc ra ngoài rồi, chỉ có thể thông qua thư gửi cho nàng thông báo tình hình.
Về tới nhà thì hành trang cũng thu dọn xong, xe ngựa sẵn sàng, bịn rịn chia người nhà lên đường.
Dọc đường đi ngày đi đêm, vừa có hộ vệ cung cấm, lại có hơn hai mươi cao thủ của Lãnh Nghệ đi cùng, kẻ nào dám tới sinh sự?
Cảnh sắc ngoài cửa sổ thay đổi liên hồi, lúc núi non dựng đứng, lúc thì rừng già bao phủ, nông thôn thanh bình, thành trì sầm uất… Hết thảy đều không lọt vào mắt Lãnh Nghệ, ngày ngày nhìn Trác Xảo Nương mất đi sức sông, y chỉ hận sao không thể đi nhanh hơn, một ngày tới được kinh đô rồi.
Không biết có phải mang theo tâm trạng quá xấu đó mà khi tới phủ Khai Phong, Lãnh Nghệ có chút thất vọng không. Trong ấn tượng của y, đây phải là nơi phồn hoa cực độ, khắp nơi là công trình hoành tráng làm người ta nhìn rúng động chứ, thế nhưng nơi này chẳng hơn Ba Châu nhiều, thậm chí Ba Châu còn có thuyền bè không dứt xuyên qua thành, nơi này thì không.
Dù sao đó không phải điều Lãnh Nghệ bận tâm, phủ Khai Phong dù nát như cái chuồng lợn, tới được đây y cũng mừng lắm rồi.
Sau khi an bài chỗ ở, Vương Kế Ân lập tức dẫn Lãnh Nghệ tiến cung kiến giá, quả thật vị đó còn sốt ruột hơn y.
Hoàng cung rốt cuộc cứu vãn chút ấn tượng của Lãnh Nghệ, riêng tường thành thôi đã khiến y phải kinh ngạc, chỉ tiếc trong lòng y lúc này chỉ tính toán làm sao thuyết phục được hoàng đế.
Cho nên dù đi qua phòng ốc san sát, lối đi thanh thang, hành lang quanh co, qua tầng tầng canh phòng hay gặp cung nữ xinh đẹp, lòng chỉ có một tâm niệm duy nhất đó.
Rốt cuộc tới đại điện rồi, rốt cuộc gặp được hoàng đế trong truyền thuyết rồi, chỉ có điều vị hoàng đế này không giống bất kỳ hoàng đế nào mà y thấy trong phim ảnh. Ông ta cao to, béo nữa, không phải béo trắng như đám thương cổ mà béo đen vững vàng như tảng đá lớn, da ngăm đen, tướng mạo này mà cho thêm thanh đại đao nữa thì giống thổ phỉ cướp đường hơn hoàng đế.
Vị hoàng đế này như con gấu lớn vậy.
Ông ta chẳng mặc long bào, chẳng ngồi trên long ỷ, mà ngồi khoanh chân trên cái giường, xung quanh chẳng có hoan quan cung nữ hầu hạ, cả đại điện chỉ có ba người họ. Lãnh Nghệ hơi hoang mang nhìn Vương Kế Ân, không biết làm sao, đó thực sự là hoàng đế à?
Cũng may mấy người từng thấy hoàng đế chứ, ít hơn cả số người được nhận thánh chỉ kìa, thế nên nhiều người lần đầu gặp hoàng đế gây đủ trò cười cũng không có gì lạ, Vương Kế Ân nhỏ giọng nhắc: “Lãnh đại nhân, mau mau quỳ kiến giá.”
Lãnh Nghệ bấy giờ dám khẳng định hoàng đế thật rồi, vội vàng khấu đầu hô: “Thần Lãnh Nghệ phụng chỉ tiến kinh, khấu kiến quan gia, chúc quan gia vạn thọ vô cương!”
Triệu Quang Nghĩa trông tướng mạo thô bạo nhưng giọng nói hiền hòa: “Ái khanh bình thân.”
“Tạ quan gia!” Lãnh Nghệ đứng dậy cúi đầu chờ đợi:
“Trẫm rất thích bức họa ái khanh hiến lên, không ngờ trên đời này lại có thứ kỹ xảo thần kỳ như thế, không khác gì đem nguyên người thật đặt vào trang giấy vậy. Thế nên lần này trẫm triệu ngươi tiến kinh, không phải chỉ để ngươi thể hiện tài hoa phá án ở kinh thành, còn để vẽ tranh cho trẫm nữa.”
“Thần tuân chỉ, chỉ là bức tranh như thế, khó mà vẽ ra được nữa.”
“Vì sao?” Triệu Quang Nghĩa sửng sốt, ông ta gấp gáp triệu Lãnh Nghệ lên kinh chính là vì điều này mà thôi: