Phần 345: Nhiệm vụ ướt át. (1)
Cuộc sống cứ vậy trôi đi trong hạnh phúc, khổ đau, chờ đợi và hy vọng, bệnh tình của Trác Xảo Nương là bí mật, trong nhà chỉ có Lãnh Nghệ và Thảo Tuệ biết chính xác, người khác không rõ. Tiêu thị thấy bệnh Trác Xảo Nương mãi không khá lên, trong lòng rất sốt ruột, mấy lần vào phòng nàng nói ra nói vào, xúi bẩy Trác Xảo Nương hết chuyện này tới chuyện khác, xúi nàng phải nắm lấy tài sản trong Lãnh phủ, đề phòng Lãnh Nghệ có thay lòng đổi dạ thì vẫn có tiền mà sống.
Nếu là trước kia, Trác Xảo Nương ắt hết sức hoang mang, có lẽ vì thế mà buồn bã, lo âu, cuối cùng không chịu được Tiêu thị rót lời vào tai mà làm theo. Bây giờ nàng chỉ mỉm cười, nghe mà không đáp, thậm chí có chút trách bản thân, vì sao trước kia lại nghe lời người ngoài, để chuyện thành cơ sự này.
Hôm đó vừa đúng bảy ngày, Hoa Vô Hương theo kỳ hạn tới châm cứu cho Trác Xảo Nương, sau đó được Lãnh Nghệ mời ra thư phòng nói chuyện.
Vào thư phòng không còn ai khác, Hoa Vô Hương nhún eo thi lễ: “Đa tạ đại lão gia, ta đã đỗ giải thí, giờ đã là giải sinh rồi! Đều nhờ đại lão gia, đa tạ ngài.”
“Y thuật cô nương cao minh như thế, ta giúp cô cũng là tiến cử hiền tài cho đất nước.” Lãnh Nghệ đáp cho có, lo âu hỏi: ” Đúng lời Tôn đại phu nói, mắt nương tử ta đã không thấy gì nữa, không biết…”
Hoa Vô Hương buồn bã lắc đầu: “Xin lỗi đại lão gia, chuyện này ta cũng hết cách, ta đã nói rồi, chỉ có thể giúp phu nhân giảm bớt giày vò của tam hỏa thiêu đốt, còn chuyện mất đi giác quan thì không còn cách nào. Chỉ là hôm nay bắt mạch cho phu nhân, lại thấy sinh cơ trong người, tinh thần của phu nhân tốt hơn, ý chí cầu sinh rất mạnh, điều này có lợi cho chữa trị.”
Đây là tin mừng hiếm hoi Lãnh Nghệ nghe được mấy ngày qua: “Ta đang nghĩ cách lên kinh tìm Hoa Minh Tôn, hẳn có tin tức trong thời gian tới.”
“Vậy tốt quá, ta cũng tiến kinh chuẩn bị khảo thí, chúng ta đi cùng nhau, ta còn tiếp tục châm cứu dùng thuốc, nếu không e không duy trì được.”
“Ta cũng đang có ý đó, đa tạ cô nương.”
Mấy ngày sau đó Lãnh Nghệ tán gẫu với Đổng sư gia, hỏi tới khả năng gia đề thi năm nay, Đổng sư gia tuy thất bại trên đường khoa cử, nhưng ông đi thi bao năm, rất am hiểu, thao thao bất tuyệt nói nửa ngày trời. Lãnh Nghệ dụng tâm ghi nhớ, sau đó đem thi từ ca phú liên quan mình còn nhớ được giao cho Hoa Vô Hương học thuộc, cái này gọi là tiễn phật tiễn tới Tây Thiên, hy vọng nàng dựa vào đó mà toại nguyện.
Làm xong việc này, Lãnh Nghệ tuy vẫn tới nha môn, nhưng y không làm được việc gì nữa, đứng ngồi không yên đợi hoàng đế triệu kiến.
Còn Trác Xảo Nương nhanh chóng suy yếu, mới đầu còn là lúc nhìn thấy lúc không, chỉ vài ngày, nàng hoàn toàn không nhìn thấy nữa.
Trác Xảo Nương mỗi ngày đều nói cười với Lãnh Nghệ, chẳng có chút thương cảm nào, đêm còn thủ thỉ muốn cùng y ân ái. Lãnh Nghệ chiều ý nàng, nhưng y phát hiện, đôi tay nàng ôm mình yếu dần, thính lực suy giảm, nói chuyện ngày càng nhỏ.
Thời gian trôi qua từng ngày, thời tiết cuối thu vừa mưa vừa lạnh, trái tim Lãnh Nghệ cũng muốn đóng băng. Y muốn điên rồi, định từ chức, bất chấp tất cả mang Xảo Nương tiến kinh tìm Hoa Minh Tôn thì thánh chỉ mong đợi đã lâu cũng tới.
Người truyền chỉ không ngờ là Vương Kế Ấn, thái giám thiếp thân của Triệu Quang Nghĩa, vừa nghe truyền chỉ là hắn, Lãnh Nghệ biết chuyện thành rồi.
Chuẩn bị xong hương án, thay y phục, Lãnh Nghệ ra đại môn chờ đợi, vì y quá nóng ruột nên đi sớm, phải đợi rất lâu mới thấy một đội ngũ nhân mã, chiếng trống mở đường. Đi chính giữa đội ngũ là một chiếc kiệu, kiệu đung đưa tới thẳng trước cổng nhà Lãnh Nghệ.
Hai hàng đái đao thị vệ đứng sang hai bên, tay đặt cán đao, mặt nhìn thẳng. Rèm kiệu vén lên, Vương Kế Ân khuỷu tay nâng hộp gấm màu vàng, đi tới chính giữa khoảng sân trước đại môn Lãnh gia, hắng giọng: “Ba Châu thông phán Lãnh Nghệ lĩnh chỉ.”
Lãnh Nghệ ba lần tiếp chỉ rồi, thuần thục vén áo bào hành lễ quỳ xuống: “Thần Lãnh Nghệ tiếp chỉ.”
Toàn thể người Lãnh gia kích động quỳ theo, ai ngờ một ngày thánh chỉ tới nhà mình, bách tính xem náo nhiệt cũng đồng loạt quỳ xuống, với rất nhiều người chỉ một lần duy nhất may mắn chứng kiến cảnh này thôi, cả ngõ rộng rãi, im phăng phắc chỉ có tiếng gió thổi.
Vương Kế Ân mở hộp gấm dài, mở nắm, lấy ra quyền trục vàng hai tay trải ra, hắng giọng đọc một tràng dài du dương trầm bổng, nội dung gọn lại chỉ có vài chữ: “… Ba Châu thông phán Lãnh Nghệ, nhiều lần lập công, trung nghĩa đáng khen, đặc thăng thôi quan phủ Khai Phong, sau khi nhận chiếu lập tức tiến kinh, không được chậm trễ, khâm thử.”
Lãnh Nghệ mừng quýnh, thành công rồi, những chuyện y làm bản thân cũng thấy hoang đường, vậy mà lại thành công. Vội vàng khấu đầu tạ ơn, nhận thánh chỉ mời Vương Kế Ân vào thư phòng.
Ông cụ Lãnh Trường Bi mừng phát khóc, tôn nhi lại được thăng chức rồi, hơn nữa lần này còn vào kinh, dưới chân thiên tử, vinh diệu cỡ này nằm mơ không thấy. Lãnh Phúc thì há mồm cười, cứ thể này mục tiêu cuộc đời hắn là thành công tử nhà giàu ngày một gần. Chỉ có phu thê Trác Đại Hữu nửa mừng nửa lo, Lãnh Nghệ quan chức càng lớn họ càng phải dựa vào Trác Xảo Nương mới có thể bám vào cái cây đại thụ này, mà Trác Xảo Nương gần đây có phần lạnh nhạt với phu thê họ.
Với đám Doãn Thứu mà nói, đây là chuyện mừng, nơi này trời cao hoàng đế xa, nguy cơ quá nhiều, tới kinh thành là địa bàn của họ rồi, xem kẻ nào dáng ngang nhiên lộng hành.
Trong đại sảnh, Đợi trà nước dâng lên, Vương Kế Ân không cho ai tới gần.
Không còn ai nữa, Vương Kế Ân tỏ ra thoải mái như ở nhà, cười tủm tỉm nói: “Hiền đệ, quan gia xem bức tranh đệ hiến lên, thực sự là yêu thích không rời tay, nhiều lần thốt lên, không ngờ đệ có bản lĩnh này. Quan gia vốn muốn gọi đệ vào cung nhậm chức, chuyên môn vẽ tranh, nhưng mà bản lĩnh phá án của đệ rất cao, thứ kia vẫn cần đệ tìm ra, nên quyết định để đệ lên kinh làm thôi quan, kiêm cố hai đằng đó. Đây là ân điển hiếm có.”