Phần 344: Ước hẹn cả đời
Lãnh Nghệ nghe Thảo Tuệ nói vậy thì bàng hoàng chạy vội vào phòng, chỉ thấy Xảo Nương ngồi dựa vào đầu giường, hai mắt nhắm lại như đang ngủ, gò má vốn hơi bầu bầu giờ gầy tóp vào, lòng y quặn thắt, muốn đưa tay ôm nàng lại không dám.
Trác Xảo Nương nghe thấy động tĩnh mở mắt ra, đôi mắt long lanh giờ vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt: “Quan nhân về rồi a?”
“Ừ, để ta lấy cho nàng cốc nước nhé.” Lãnh Nghệ hít sâu một hơi cố gắng tỏ ra bình thường rót cho nàng cốc trà ấm đưa tới:
Trác Xảo Nương vươn tay ra, tay mò mẫm, nàng không tìm được vị trí chính xác của cái cốc, mắt Lãnh Nghệ cay xè. Tôn đại phu nói trong vòng nửa tháng nàng sẽ không nhìn thấy nữa, giờ ứng nghiệm rồi, tiếp theo còn chuyện gì đang đợi nàng đây, y ngồi xuống mép giường, đặt cốc nước vào tay nàng, không khác gì kẻ mất hồn.
Ngược lại Trác Xảo Nương lại rất bình tĩnh, nàng mỉm cười uống ngụm nước, chẳng những khôi phục cách xưng hô cũ với y, giọng nói còn rất ôn nhu: “Bây giờ quan nhân có bận gì không?”
Lãnh Nghệ đờ đẫn lắc đầu, lại nhớ nàng không nhìn thấy nữa mới nói: “Không, sao thế?”
“Thảo Tuệ, đóng cửa lại, ta có chuyện muốn nói với tỷ phu muội.” Trác Xảo Nương hướng mặt về phía cửa nói một câu, đợi nghe thấy tiếng đóng cửa rồi mới nói nhỏ: ” Quan nhân, giờ thiếp đem tình huống trong nhà quan nhân nói cho chàng, chàng nghe rồi nhớ kỹ nhé…”
Thì ra nàng chuẩn bị để ra đi, nếu mang tâm thái này sao chữa được bệnh, Lãnh Nghệ cắt lời: “Không cần, nếu như vạn nhất, vạn nhất bệnh của nàng không chữa được, ta sẽ không tiếp tục ở lại giả mạo quan nhân của nàng nữa, ta sẽ đi. Vì ta không thể thực hiện lời hứa với quan nhân của nàng, lại còn khiến nàng bị mắc bệnh nghiêm trọng này…”
“Quan nhân…”
“Nàng không cần nói nữa, ý ta đã quyết, nhưng đó là trường hợp xấu nhất, ta chưa từ bỏ đâu, ta đang nghĩ cách, ta sẽ làm mọi cách chưa trị cho nàng.”
Trong phòng rơi vào im lặng, Trác Xảo Nương hạ người xuống, chui người vào trong chăn không nói gì thêm.
Đến tối, Lãnh Nghệ ăn cơm xong theo thói quen đến thư phòng, cầm bút lên viết chữ, bên cạnh không có cô gái nhỏ lặng lẽ ngồi đó may vá thi thoảng nhìn trộm y nữa rồi. Lãnh Nghệ mất đi động lực quay về phòng.
Chiếc ghế tựa bên giường đã được Thảo Tuệ trải sẵn chăn, Lãnh Nghệ cởi áo ngoài, định nằm xuống ngủ, chợt nghe tiếng gọi nhỏ: “Quan nhân…”
Lãnh Nghệ vội chạy tới vén rèm lên: “Sao vậy, nàng có chỗ nào không khỏe à?”
“Không, không phải… Quan nhân, thiếp muốn chàng… Ôm thiếp ngủ, được không?” Trác Xảo Nương lí nhí nói gần như không thể nghe thấy:
Đêm đã về khuya, ngõ phía sau nha môn nằm cách xa đường chính nơi có chợ đêm nổi tiếng ở Ba Châu, hết sức tĩnh lặng, thậm chí nơi này nghe được tiếng nước sông chậm rãi chảy qua cầu, hai bên bờ tiểu lâu nối san sát, từng cơn gió làm mặt nước lăn tăn gợn sóng hắt ánh trăng lên bức tưởng đã loang lỗ rêu xanh.
Sương mù lãng đãng trôi khắp thành làm bóng đêm thêm huyền ảo huyễn lệ, cũng làm thời tiết thêm ẩm thấp giá lạnh.
Trong căn phòng nhỏ tối tăm, Lãnh Nghệ nghe Trác Xảo Nương nói mà ngỡ ngàng, từ lúc thân phận bị bóc trần, mang nỗi hổ thẹn của kẻ giả mạo, y gần như không dám động vào nàng, cứ nghĩ rằng cứ như thế đến khi chữa được bệnh cho nàng, hoặc chuyện xấu nhất xảy ra… Hai người cứ vậy mà rời xa mãi mãi.
Trác Xảo Nương cả người chui hẳn vào trong chăn, khi Lãnh Nghê vén chăn lên nằm xuống sau lưng, cả người cuộn tròn lại như con tôm, hai nắm tay nhỏ siết chặt đặt trước ngực.
Lãnh Nghệ cảm nhận rõ sự căng thẳng của nàng. Nói thật, y cũng không dám dựa quá gần vào Trác Xảo Nương, giữa hai người để lại khoảng cách bằng nắm đấm nhỏ, cả hai như con thú bị thương chậm rãi tiếp cận nhau một cách dè dặt.
Chính vì có khoảng cách đó, hơi ấm trong chăn không cách nào giữ được, có đắp chăn vẫn lành lạnh không thoải mái tí nào, Lãnh Nghệ hít một hơi dịch sát người vào, chỉ chạm rất khẽ, sợ nàng là món đồ sử mong manh, không cẩn thận sẽ làm nó vỡ tan tành vậy. Thân thể Trác Xảo Nương cứng đờ, nhưng nàng không phản kháng.
Cứ nằm thế một lúc khoảng cách không còn, hơi ấm giữ hai người dần lan tỏa, thân thể Trác Xảo Nương dần thả lỏng. Cảm giác rất quen thuộc, người đằng sau không phải quan nhân của nàng, nàng biết điều đó, nhưng nàng không thấy có chút xa lạ nào cả. Không biết bao đêm nàng được người đó ở phía sau ôm thế này, rất vững trãi, rất yên lòng. Nàng cảm thụ được sự rụt rè của y khi chạm vào nàng, làm nàng càng thương xót.
Nàng chẳng phải thê tử của người ta, chỉ là người xa lạ, vậy mà người ta chăm lo cho nàng, yêu thương nàng, cẩn thận từng li từng tí sợ nàng tổn thương, còn nàng, chỉ mang tới cho y rắc rối, lo âu, nàng thấy mình nợ y rất nhiều.
Vì thế Trác Xảo Nương có một quyết định.
“Quan nhân.” Trong bóng tối, giọng Trác Xảo Nương lại vang lên:
“Nàng nói đi.” Lãnh Nghệ tích tắc đó tựa tâm ý tương thông, biết nàng sắp nói chuyện quan trọng, có lẽ sẽ quyết định quan hệ của bọn họ:
“Quan nhân, chàng đối xử với thiếp rất tốt, mấy ngày qua, thiếp luôn nghĩ lại chuyện chúng ta trải qua một năm vừa rồi… Tình ý của chàng, thiếp không có gì báo đáp.” Trác Xảo Nương không được đi học, chữ viết không biết được mấy, thường ngày cũng ít tiếp xúc với người ngoài, ngôn từ vụng về không biểu đạt hết nội tâm của mình lúc này. Nàng quay hẳn người lại, run run đưa tay ra, luồn vào áo Lãnh Nghệ, lần đầu tiên tiếp xúc vuốt ve lồng ngực rắn chắn của y, mặt áp hẳn vào, nghe tiếng tim đập, thật mạnh, thỏ thẻ: ” Nếu như, nếu như thiếp may mắn còn sống, chúng ta làm phu thê thực sự nhé. Thiếp không cần biết chàng là ai, chỉ cần biết chàng là quan nhân của thiếp, thiếp là thê tử của chàng, được không?”
“Nương tử.” Nghe được những lời thổ lộ vụng về của nàng, Lãnh Nghệ run lên, ôm lấy bờ vai gầy của nàng, hạnh phúc trào dâng trong đau khổ, ôm siết nàng vào lòng: ” Kiếp này gặp được nàng, được thành quan nhân của nàng là may mắn nhất cuộc đời ta.”
Trác Xảo Nương nhắm mắt lại, rúc hẳn vào lòng y, nàng chuẩn bị tinh thần rồi, nàng vốn từ bỏ rồi, cái chết với nàng không đáng sợ nữa. Nhưng bây giờ nàng muốn sống, nàng nhất định phải sống, vì nàng biết rồi, nếu nàng không còn nữa, chàng ở lại một mình sẽ đau khổ thế nào… Nàng nợ tình ý đó, nàng muốn lấy cả đời báo đáp.