Phần 342: Sở thích lạ của hoàng đế. (2)
Cứ nhắc tới bệnh tình của Xảo Nương là lòng Lãnh Nghệ lại nặng trĩu: “Đúng, nếu không có Hoa Vô Hương thi triển bí kỹ thì nàng đã ra đi vào đêm hôm ta bế nàng ấy đi cầu y rồi. Hiện giờ tuy dựa vào châm cứu giữ mạng sống, nhưng rất nhanh sẽ xuất hiện triệu chứng tê liệt chân tay, giác quan mất tác dụng, sống không bằng chết, ta phải cứu nàng, bằng mọi giá phải cứu nàng.”
Thành Lạc Tuyền kiến nghị: “Vậy tìm ngự y khác thử xem, biết đâu…”
“Vô ích.” Lãnh Nghệ mất kiên nhẫn phất tay: ” Tôn lão đại phu cũng là danh y một đời, nhưng ông ấy nói đây là tuyệt chứng không thể chữa được, không liên quan y thuật cao hay thấp. Nhưng Quỷ Môn bí thuật của Hoa gia đi theo đường lối khác, hơn nữa đã dùng thuật của họ, chỉ người của họ mới cứu được.”
Thành Lạc Tuyền nghe tới giờ đã hình dung rồi: “Có lẽ chàng vẽ rất tốt, nhưng bên cạnh hoàng đế có quá nhiều họa sư, trong cung nhiều danh họa tuyệt thế, hoàng để không nhìn trúng là bình thường.”
“Nàng không hiểu, hoàng đế nhất định rất thích…” Lãnh Nghệ càng sốt ruột, y không biết phải diễn tả cho Thành Lạc Tiệp thế nào, vì nàng chưa nhìn thấy bức tranh vượt thời đại đó: ” Được, ta nói với nàng… Ta hiến cho hoàng đế một bức xuân cung đồ.”
Thành Lạc Tiệp khẽ phì một cái: “Sao chàng có thể tặng hoàng đế thứ hạ lưu đó chứ?”
“Không phải hoàng đế nhất xuân cung đồ à?”
“Hả, sao chàng biết, hoàng đế thích nhất sưu tầm loại tranh họa này, hơn nữa còn có một sở thích lạ…”
Lãnh Nghệ vội hỏi: “Sở thích gì?”
Thành Lạc Tiệp lỡ miệng, thẹn tới lỗ tai cũng đỏ bừng lên, cúi đầu xuống, Lãnh Nghệ hỏi sao cũng không chịu nói.
Là bí mật hoàng gia, nếu bình thường Lãnh Nghệ ép nàng làm gì, nhưng giờ thì hết cách rồi, chỉ cần cứu được Xảo Nương, y không từ bất kỳ thủ đoạn nào hết. Lãnh Nghệ đi tới kéo Thành Lạc Tiệp vào lòng, nàng giãy giụa muốn thoát khỏi tay y nhưng không được. Lãnh Nghệ một tay giữ vòng eo thon gọn, tay kia vầy vò bầu ngực của nàng, thì thầm: “Mau nói cho ta biết hoàng đế có sở thích gì?”
Thành Lạc Tiệp người nóng hầm hập cố gắng thoát khỏi tay y: “Nghệ ca ca, chúng ta thực sự không thể thế này… Nếu không về sau phải làm sao?”
Vì Thành Lạc Tiệp cứ kháng cự, Lãnh Nghệ bế ngang cả người nàng lên, ngồi xuống ghế, đặt nàng ngồi lên đùi mình, đặt lên môi nàng một nụ hôn dài nóng bỏng, tay vén váy thuật theo chân ngọc mò đến nơi sâu thẳm làm Thành Lạc Tiệp hô hấp trở nên gấp gáp, liên miệng rên rỉ. Lãnh Nghệ tra hỏi: “Chuyện sau này để sau này nói, giờ nàng phải cho ta biết hoàng đế có sở thích lạ gì, ta phải biết, có thế mới cứu được Xảo Nương.”
Thành Lạc Tiệp khó chịu ngọ nguậy cơ thể: “Khi nào chàng vì thiếp mà lo lắng như thế thì thiếp mãn nguyện.”
“Ngốc, nàng là bảo bối tâm can của ta, nếu nàng bị bệnh, ta cũng lo như vậy.”
“Thật chứ?”
“Thật! Ta thề.” Lãnh Nghệ giơ tay lên: ” Nếu ta nói sai, trời sẽ…”
Thành Lạc Tiệp tức thì lấy tay bịt miệng y: “Đừng thề, thếp tin mà.”
Lãnh Nghệ tranh thủ nói: “Ta tính thế này, nếu gặp được hoàng đế, không chỉ xin hạ chỉ Hoa Minh Tôn trị bệnh cứu nương tử ta, còn muốn cầu kiến hoàng hậu, xin hủy hôn ước của nàng, gả cho ta.”
Ánh mắt Thành Lạc Tiệp trở nên ôn nhu vô cùng, dán mặt vào lồng ngực y: “Chàng có tâm ý đó là được rồi, nhưng trong chuyện này có ẩn tỉnh, hôn sự không thể hủy.”
“Vì sao?”
“Không nói chuyện này nữa, giờ chúng ta nghĩ cách cứu phu nhân chàng đi… Thiếp nói cho chàng biết… Hoàng đế, thích… Thích lúc sủng hạnh phi tần có họa sư bên cạnh… Vẽ lại…”
Chuyện này chẳng phải bí mật gì, ai hiểu chút về lịch sử đều biết cả, Lãnh Nghệ vờ vịt làm bộ mừng rỡ: “Thật sao, vừa vặn ta rất sở trường món này, hơn nữa cách vẽ xuân cung đồ của ta, người khác không biết.”
Thành Lạc Tiệp tựa cười tựa không nói: “Bản lĩnh này của chàng làm sao có được, chẳng lẽ chàng vẽ cho rất nhiều nữ nhân không mặc y phục rồi sao?”
“Ta rất tự tin vào bản lĩnh của mình, kỹ xảo của ta không ai học được, không có bất kỳ ai biết. Ta muốn biết vì sao hoàng đế lại không triệu kiến ta?” Lãnh Nghệ không trả lời nàng đưa chủ đề về đúng quỹ đạo:
Thành Lạc Tiệp cũng nghiêm túc, ngẫm nghĩ: “Sở thích này của hoàng đế rất ít người biết, hơn nữa cũng không muốn để ai biết. Đặc biệt là ông ấy vừa đăng cơ, muốn có hình ảnh tốt, không thể truyền ra chuyện xấu gì. Cho nên thiếp nghĩ, dù hoàng đế có tán thưởng chàng cũng không tùy tiện triệu kiến, vì không biết chàng có đáng tin không?”
Đúng rồi, sao mình không nghĩ tới chuyện này, vẽ xuân cung ở hiện trường, có nghĩa là mình cũng chứng kiến phi tần của ông ta. Đừng nói là hoàng đế phong kiến, nghìn năm sau cũng ai chịu để người khác nhìn vợ mình thế không? Chuyện này lộ ra là chém cả nhà không chừng, Lãnh Nghệ toát mồ hôi: “Thế sao ông ấy để họa sư cung đình vẽ xuân cung cho mình?”
Thành Lạc Tiệp nhìn y với ánh mắt kỳ quái: “Chàng giả ngốc à, họa sự đó tất nhiên là thái giám, nếu chàng cũng muốn làm việc đó, trừ khi tự… của mình trước.”
Lãnh Nghệ mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy chảy không ngớt, bỏ mẹ rồi, vác đá đập chân mình rồi, lỡ mai kia thánh chỉ xuống thiến mình đưa vào cung thì sao?
Chơi ngu quá rồi!
Mà kể cả mình muốn làm thái giám thì cũng phải đợi tới dăm ba năm nữa, khi chính quyền của ông ta vững vàng rồi mới triệu kiến mình vào cung.
Ông ta đợi được, nhưng mình thì không.
Phải làm sao bây giờ? Đầu óc Lãnh Nghệ vận chuyển cao tốc, y nghĩ tới bức xuân cung đồ Hi Lăng hạnh tiến Tiểu Chu hậu nổi danh thiên cổ, lại nghĩ tới nữ chính trong tranh là Tiểu Chu hậu.
Tiểu Chu hậu là hoàng hậu của hoàng đế vong quốc Lý Dục nhà Hậu Đường, trên lịch sử miêu tả Tiểu Chu hậu vô cùng xinh đẹp, Triệu Quang Nghĩa thèm khát vẻ đẹp của nàng. Từ chuyện ông ta cho họa sư vẽ mình sủng hạnh Tiểu Chu hậu còn cho truyền ra ngoài, có thể suy đoán, ông ta đối với Tiểu Chu hậu chỉ là tâm thái của kẻ chiến thắng muốn sỉ nhục kẻ bại, thông qua dâm nhục hoàng hậu của quân vương cũ đạt được cảm giác thành tựu. Ông ta cho người khác vẽ lại lưu truyền hậu thế, không chỉ là sở thích của ông ta, còn là khoe khoang chiến công của mình.
Nếu vẽ ông ta sủng hạnh phi tần sẽ là vấn đề lớn, không chỉ liên quan tới chuyện tin tưởng, còn là danh tiết của những phi tần kia, chuyện phức tạp hơn nhiều.
Nếu sủng hạnh Tiểu Chu Hậu, ông ta chỉ cần một họa sư vẽ giỏi là được.
Vấn đề là thời gian.