Phần 340: Bài thi bị loại bỏ
Mọi người không nghi ngờ gì lời Lãnh Nghệ, chỉ có Bạch Hồng biết, Lãnh Nghệ dựa vào Thiết Bố Sam chặn dao, trước kia kiếm của nàng cũng không đâm vào được. Đương nhiên chỉ Lãnh Nghệ biết, y mặc giáp chống đạn, đây là bí mật giữ mạng của y, quyết không để ai biết.
Nhờ thế, y lại qua được một kiếp nạn.
Lãnh Nghệ đi tới xem xét thân thể Lãnh Trường Bi: “Gia gia không sao chứ?”
“Không sao, không sao…” Lãnh Trường Bi sợ tới ngồi bệt xuống đất, tay run run chỉ: ” Mau, mau xem Xảo Nương…”
Đã có Thành Lạp Tiệp tới chăm sóc Trác Xảo Nương rồi, vết thương ở cổ không sâu, nàng đã lấy kim sang dược rắc vào cầm máu, Thảo Tuệ chạy tới mang theo băng gạc, Lãnh Nghệ giúp nàng băng bó.
Trác Xảo Nương toàn thân hư thoát, nắm tay Lãnh Nghệ kéo xuống xem, tỉ mỉ lau máu vết bẩn dính bên cạnh, lặng lẽ rắc thuốc, dùng băng, buộc lại cho y.
Cảnh tượng đó làm những người xung quanh cảm thấy mình ở lại thừa thãi, nhìn nhau cười hăng hắc định tránh ra, nào ngờ từ tường bao lố nhố xuất hiện mười mấy người, cả nam lẫn nữ, khiến đám Doãn Thứu lập tức cảnh giác.
Bạch Hồng lên tiếng: “Đây là Phi Dật sư thái của Nga Mi, Đồ Du đại sư đệ tử tục của Thiếu Lâm, những người kia là đệ tử của họ, đều được ta mời tới giúp Lãnh đại lão gia.”
Lãnh Nghệ vội giao Xảo Nương cho Thảo Tuệ, đứng lên thi lễ, lòng nghĩ, thế là nhà mình đủ cả hòa thượng, đạo sĩ, ni cô rồi.
Đồ Du đại sư xoa xoa cái bụng tròn: “Ha ha ha, đại lão gia thật cơ trí, đến ta cũng bị lừa, lúc đó kêu thôi xong rồi, vừa kịp tới cầu kinh siêu độ cho đại lão gia, ha ha ha.”
Mọi người đều bị ông ta làm bật cười.
Lãnh Nghệ cười: “Cũng nhờ các vị chi viện, nếu không hôm nay lành ít dữ nhiều.”
“Nên mà, ta cũng cần kiếm tiền nuôi đám đồ tử đồ tôn chứ.” Đồ Du cười sang sảng thoải mái:
Lãnh Nghệ thích tính cách hào sảng này của vị Đồ Du đại sư, vội mời mọi người vào đại sảnh nói chuyện.
Phi Dật sư thái niệm một câu Phật hiệu: “Không cần, bần ni tới không phải để làm khách, chuyện hôm nay cho thấy đại lão gia phải đối diện với nguy hiểm lớn thế nào, trách nhiệm trọng đại, chúng ta phải có bố trí, nếu còn để xảy ra chuyện này, chúng ta còn mặt mũi nào.”
Vô Vi và đám Doãn Thứu đều xấu hổ.
Phi Dật sư thái nói tiếp: “Phân chia đơn giản một chút, bần ni cùng đám đồ đệ và hai tỷ muội giỏi phi đao phụ trách an toàn cho phu nhân và các nữ quyến, các vị chịu trách nhiệm những người còn lại.”
Tiếp đó tự có quản gia của Lãnh Nghệ ra an bài chỗ ở, Phi Dật sư thái rất có phong cách lãnh tụ, còn là người trường phái hành động tích cực, chủ động tiếp xúc với Doãn Thứu tìm hiểu tình thế.
Giờ có thêm hai mươi cao thủ nữa viện trợ, không chỉ Lãnh Nghệ yên tâm mà mấy người Doãn Thứu cũng thở phào, lực lượng của họ quả thực không đủ ứng phó với tình thế.
Không lâu sau âm dương tiên sinh được mời tới để chọn ngày cùng đất để an táng, có điều suốt quá trình nói chuyện Doãn Thứu đứng bên cạnh cách một bước nhìn ông ta gườm gườm, suýt nữa ông già đó phải mua luôn đất cho mình.
Chuyện này không giải thích, cũng không công khai, chỉ có thể lặng lẽ an bài. Giờ cả Thảo Tuệ ra đường mua đồ cúng cũng có người đi theo, về phải kiểm tra thân phận cả hai, canh giữ nghiêm ngặt.
Tới ngày lành, Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương cùng tới mộ mới, chỉ hai người bên quan tài, tất cả người khác cảnh giới đằng xa, không cho ai lại gần.
Một ngôi mộ có bia mà không khắc tên, Lãnh Nghệ đắp đất xong, Trác Xảo Nương ôm bia mộ khóc muốn ngất đi, nàng thủ thỉ bên tấm bia đó rất lâu, Lãnh Nghệ biết ý tránh một bên không nghe.
Chỉ còn một việc nữa thôi, chữa khỏi bệnh cho Xảo Nương là y có thể rời đi rồi.
Trời mỗi lúc một lạnh, lá rụng ngày một nhiều, khoa cử cũng tới.
Lãnh Nghệ một mực lo cho bệnh tình của Xảo Nương, đợi triều đình hạ chỉ tuyên mình tiến kinh, vậy mà đợi mãi chẳng thấy. Sức khỏe Trác Xảo Nương cũng mỗi ngày một kém, thậm chí ngay cả xuống giường đi lại cũng chẳng làm được nữa. Tuy nàng vẫn làm ra vẻ tươi cười, nhưng không che giấu được bệnh ngày một nặng.
Trong hoàn cảnh đó Lãnh Nghệ lo lắng trùng trùng dùng thân phận chủ khảo tham gia khảo thí.
Đến bây giờ Lãnh Nghệ cũng học Liêu tri phủ được ít yếu quyết lãnh đạo rồi, không tự mình chạy ngược chạy xuôi mà buông tay hết cho người dưới làm, y chỉ đi tuần tra trường thi đảm bảo không xảy ra gian lận thôi. Cũng nhìn thấy Hoa Vô Hương, vì tị hiềm mà không tới gần.
Ba ngày thi kết thúc, quyền chấm bài là của chủ khảo, thực ra theo thông lệ sẽ chỉ lệnh cho các hồng nho có công danh ở địa phương thành tổ chấm bài, họ sẽ thảo luận chọn ra bài hay đưa cho Lãnh Nghệ phê duyệt, rồi định ra thứ hạng.
Vì khảo thì thời Tống đã thực hiện chế độ dán phách, cho nên không thấy tên khảo sinh. Lãnh Nghệ đã chuyên môn nghiên cứu bút tích của Hoa Vô Hương rồi, chữ nàng đẹp đẽ nắn nót, rất riêng biệt, trong đống khảo sinh toàn nam, khá dễ nhận ra.
Thế nhưng Lãnh Nghệ xem hết bài thi rồi mà không thấy của Hoa Vô Hương, y cẩn thận xem luôn cả bài bị trượt khỏi vòng sơ tuyển, vậy mà cũng không có nốt.
Lãnh Nghệ lại chẳng thể gọi đám hồng nho tới hỏi, đành gọi Đổng sư gia tới, lấy cớ hỏi tình hình thi cử.
“Đông ông, toàn bộ bài thi đã ở đây, trừ mười mấy bài gian lận bỏ riêng, đợi xử lý sau.” Đổng sư gia mới thực sự là người chủ đạo khảo thí lần này, mặt hồng hào như trẻ ra vài tuổi:
Lãnh Nghệ nhíu mày, lẽ nào như thế, nói: “Mang cho ta xem.”
Đổng sư gia rất nhanh mang một cái phong bì lớn tới, bên trên ghi “bài gian lận, hủy bỏ”.
Lãnh Nghệ xé niêm phong lấy bài thi trong đó, không ngờ bài đầu tiên là của Hoa Vô Hương, tìm một lượt. Không ngờ nàng có ba bài đánh dấu gian lận, y liền hỏi: “Bài thi này sao bị coi gian lận?”
Đổng sư gia nhận lấy xem, chỉ mấy chữ “Hiệu thuốc Hoa thị” bị khoanh đỏ, nói: ” Đại lão gia, khảo sinh này ghi ký hiệu lên bài, theo quy củ không được chấm bài.”
Lãnh Nghệ vỗ bàn tức giận: “Kẻ nào gian lận mà to gan thế, trực tiếp viết địa chỉ của mình lên bài thi, chẳng lẽ sợ người ta không biết mình gian lận?”