Phần 337: Chân tướng. (2)
Trác Xảo Nương hơi run lên, nhớ lại quãng thời gian ở bên nhau tại Quỷ Phủ Nhai, nhớ đêm mưa y bế nàng đi khắp nơi khám bệnh, người đó thực sự vì nàng. Nước mắt nàng lại ứa ra, lần này vì một người khác mà khóc, nếu trước đó nàng sợ mất y thế nào, vậy nàng cũng đoán được chiều ngược lại: “Ngự y của hoàng đế chữa được sao?”
“Thật!” Lãnh Nghệ thấy nàng chịu nghe mình, mừng rỡ nói: ” Ta đã gửi thư hỏa tốc cho hoàng đế, sẽ mau chóng có tin thôi. Xảo Nương, tin ta, để ta chữa bệnh cho nàng, đợi nàng khỏi rồi nói sau được không?”
Trác Xảo Nương ngẫm nghĩ một hồi lâu, con người ai chẳng muốn sống chứ, cuối cùng gật đầu: “Được, cảm ơn ngài.”
Lãnh Nghệ nhen lên tia hy vọng, nói: “Đêm khuya rồi, về thôi, nếu không bệnh nàng thêm nặng.”
Hai người không leo vách núi nữa mà men theo đường nhỏ xuống núi, Lãnh Nghệ đi trước dò đường, Trác Xảo Nương đi sau, nàng yếu lắm, đi rất chậm, còn suýt ngã.
Lãnh Nghệ rốt cuộc không nhịn được quay lại: “Hay là, để ta cõng nàng nhé, được không?”
Trác Xảo Nương đứng lại, có vẻ đấu tranh một lúc mới khẽ ừm nhỏ như muỗi kêu.
Lãnh Nghệ đi tới, nắm tay nàng, Trác Xảo Nương run rẩy muốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn để y vòng tay qua vai, ngồi xuống cõng nàng lên, áp người lên bờ vai vững trãi đó, bất giác nàng lại thấy quen thuộc, một người lạ quen thuộc.
Hai người đều không nói gì, cứ vậy lặng lẽ đi dưới ánh trăng.
Xuống tới chân núi, Bạch hồng như ở trên trời nhảy xuống, gọi: “Vô Mi đạo nhân, mời tới đây.”
Tức thì từ trên tảng đá lớn có một lão đạo và hai trung niên đạo nhân xuất hiện, lão đạo vừa cao vừa gầy, mặc đạo bào, lưng đeo một cây kiếm gỗ đàn, tư thế di chuyện của ông ta khá lạ, chân tay không hề co lại để phát lực, mà cứng đơ đơ lao tới như cương thi. Nửa đêm vô tình nhìn cảnh này chắc sợ vỡ mật.
Hai người còn lại tuổi chừng bốn tới năm mươi, đều có chòm râu rất đẹp, mắt lấp lánh tinh quang, cho thấy nội công không tầm thường.
Lãnh Nghệ đặt Trác Xảo Nương xuống, nghe Bạch Hồng giới thiệu xong, chắp tay đáp lễ ba người: “Sau này còn nhờ các vị nhiều.”
“Đại lão gia cứ yên tâm, Bạch huynh đã viết thư cho bọn ta rồi, Vô Tâm tuy lợi hại, nhưng bọn ta không sợ ả. Nhất định bảo vệ cho ngài bình an.” Vô Mi nhìn sang Trác Xảo Nương: ” Đây là…”
“Đây là chuyết kinh.” Lãnh Nghệ giới thiệu:
Cả ba đạo nhân đồng loạt thi lễ: “Bái kiến phu nhân.”
Trác Xảo Nương không còn sức nữa, chỉ khẽ gật đầu.
Một đạo nhân nói: “Xem ra phu nhân không khỏe, chúng ta làm cáng đưa phu nhân về.”
“Không cần, nơi này không thể ở đâu, ba người chia ra cảnh giới, ta cõng phu nhân.”
Bạch Hồng nói xong nhận Trác Xảo Nương từ Lãnh Nghệ thi triển khinh công mà đi, tốc độ nàng rất nhanh, nhưng người không về thế mà nhấp nhô, tựa đằng vân giá vụ, ưu nhã tuyệt luân…
Chẳng mấy chốc bọn họ vào thành về nhà, Bạch Hồng giao Trác Xảo Nương cho Lãnh Nghệ, biến mất vào đêm đen.
Ở trong sân, đám Thành Lạc Tiệp đang sốt ruột như rắn mất đầu, Trác Xảo Nương thấy họ thì áy náy lắm, muốn giải thích mà chẳng thể nói ra. Thảo Tuệ đi nhanh tới dìu nàng về phòng.
Lãnh Nghệ giới thiệu bà người Vô Mi, đám Thành Lạc Tiệp đã biết chuyện y bỏ tiền mời cao thủ tới, đều tới thi lễ. Đêm đã khuya rồi, không tiện nói nhiều, trước tiên an bài nơi ở cho họ, tiền thuê đã chi trước nửa năm, sau đó tùy tình hình mà quyết…
An bài xong xuôi, Lãnh Nghệ về phòng, Trác Xảo Nương đang được Thảo Tuệ giúp rửa ráy sau bình phong, y liền đi ra đợi dưới hành lang.
Trong bóng tối, một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện, là Thành Lạc Tuyền, giọng đầy áy náy: “Xin lỗi, thuộc hạ không chiếu cố tốt phu nhân.”
“Chuyện này không trách cô nương được.” Lãnh Nghệ lắc đầu, không muốn nói nhiều về chuyện này: ” Chúng ta thiếu nhân thủ, giờ người ta mời lần lượt tới, tình hình sẽ tốt hơn.”
“Phu nhân… Vì sao muốn bỏ đi? Có thể nói cho thuộc hạ không?”
“Không phải bỏ đi, nàng chỉ ra ngoài đi dạo một chút thôi.”
Thành Lạc Tuyền đi tới nửa bước, hạ giọng xuống: “Có phải phu nhân cho rằng ngài đổi lòng, thích tỷ tỷ, thêm vào bệnh nặng, nên không muốn trở thành gánh nặng của ngài, nên định… Ngài có thể bảo phu nhân ngài yên tâm, tỷ tỷ không thể gả cho ngài, bao gồm cả làm tiểu thiếp. Phu nhân đã để bụng chuyện này như thế, tỷ tỷ nói, không thể cùng ngài thân mật nữa, nếu không phu nhân có bề gì, tỷ ấy sẽ day dứt cả đời. Hy vọng ngài hiểu cho tỷ ấy, hai người không có kết quả, dần quên đi là tốt nhất.”
Lãnh Nghệ cười thảm gật đầu, giờ hay rồi, hai cô gái y yêu thương đều xa lánh y, cuối cùng sẽ rời bỏ y. Tới Đại Tống tới giờ, có bốn cô gái có quan hệ phu thê với y, Lạp Mỗ thì có tới năm trượng phu rồi, Trác Mã chỉ có duyên một đêm, Trác Xảo Nương, Thành Lạc Tiệp rồi cũng sẽ rời bỏ y.
Tới một mình rồi cũng đi một mình, Lãnh Nghệ thấy cũng tốt, bởi y bắt đầu nơi này bằng sự lừa dối, tất cả vốn không thuộc về y, đến ngay cả cái tên cũng không phải. Y quyết định chỉ cần chữa bệnh xong cho Trác Xảo Nương, y sẽ không vướng bận gì nữa, chỗ gia sản này để lại là đủ nhà họ sống no đủ cả đời rồi.
Lúc đó, có lẽ y sẽ lên thảo nguyên, rời xa nơi này, không về nữa, lấy lại cái tên cũ, sống một cuộc đời mới, cuộc sống nơi đó rất hợp với y.
Thành Lạc Tuyền vốn định đi, lại không đành lòng nói thêm: “Thuộc hạ biết trong lòng ngài không dễ chịu, nhưng chẳng còn cách nào, ngài đừng tự trách, đều tại tạo hóa trên người.”
Nói rồi rời đi.
Lãnh Nghệ đứng một mình dưới hành lang rất lâu, đoán chừng Xảo Nương đã tắm rửa xong liền vào phòng.
Quả nhiên màn đã buông xuống, bên trong không có động tĩnh gì, Lãnh Nghệ không yên tâm, vén rèm lên nhìn, thấy Trác Xảo Nương nằm quay vào trong ngủ rồi, hạ rèm xuống, nằm ở ghế tựa bên cạnh.
Từ phu thê ân ái, giờ thành hai người xa lạ.