Phần 336: Chân tướng. (1)
“Mọi người không cần lên núi nữa, địch đã lui rồi, cứ ở dưới cảnh giới là được.” Bạch Hồng nhìn liếc qua hai người Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương, giải thích: ” Đêm nay ta đợi Vô Mi đạo trưởng và hai sư đệ ở ông ấy ở dưới Liên Hoa Sơn, bất ngờ thấy tôn phu nhân lên núi, ta sợ đêm khuya có chuyện nên đi theo… Hai người xem ra có chuyện muốn nói, ta đợi dưới kia.”
“Đa tạ.” Lãnh Nghệ chắp tay với bóng dáng Bạch Hồng đã biến mất, tới gần Trác Xảo Nương: ” Xảo Nương, nàng đừng lo, ta đã nghe ngóng rồi, ngự y của đương kim hoàng đế có một loại thuốc chữa được bệnh của nàng! Thật đấy! Ta thề với trời, ta nhất định chữa khỏi cho nàng, Xảo Nương hãy tin ta…”
“Quan nhân của ta… Có phải là đã… Đã chết… Chết rồi không?” Giọng Trác Xảo Nương như từ phương xa truyền tới:
Trong đầu Lãnh Nghệ nổ uỳnh một tiếng, y loạng choạng lùi lại, lắp bắp: “Xảo Nương… Nàng, nàng, nói nói gì lạ vậy?”
Trác Xảo Nương từ từ quay lại nhìn y, đôi mắt trống rỗng mang theo nỗi buồn vô hạn, lặp lại rõ ràng: “Quan nhân của ta, chết rồi, phải không?”
Lãnh Nghệ tựa rơi xuống hầm băng, gượng gạo nói: “Xảo Nương, ta ở bên cạnh nàng mà.”
“Không phải, ngài là người tốt, còn tốt với ta hơn cả chàng… nhưng mà…” Trác Xảo Nương khẽ lắc đầu, mi mắt hạ xuống, một giọt nước trong veo lăn trên gò má: ” Nhưng ngài không phải quan nhân của ta.”
Lãnh Nghệ nghe trong giọng nàng có sự kiên định vô cùng, rõ ràng đã tin chắc mình là thứ giả mạo, nhưng y không cam tâm thất bại như thế, vì có nghĩa là phải rời xa nàng, bước tới một bước: “Xảo Nương, ta giấu nàng học võ công, vì sợ nàng lo nên không nói thôi.”
“Ngài càng nói càng để lộ nhiều sơ hơ đấy.”
“Ta, ta…”
“Quan nhân của ta sợ rắn… cực kỳ sợ.” Trác Xảo Nương nhìn y với ánh mắt xa lạ: ” Ở quê, có một lần chàng nhất định cùng ta lên núi lấy củi, vô tình gặp phải con rắn, không có độc, nhưng chàng hét lên rồi ngất xỉu. Ta phải cõng về nhà, gia gia nói, từ nhỏ chàng đã sợ rắn, nhìn thấy rắn là xỉu.”
Ra là thế, Lãnh Nghệ nhìn xung quanh đầy rẫy xác rắn, cố biện giải: “Vừa rồi nguy hiểm quá, ta quên luôn cả sợ hãi…”
“Vậy ta hỏi ngài, đêm động phòng hoa chúc, uống rượu giao bôi, là ai đưa chén rượu cho ta?” Trác Xảo Nương hỏi:
Câu này chỉ hai người họ mới biết, Lãnh Nghệ cắn răng đáp bừa: “Tất, tất nhiên là ta rồi.”
Trác Xảo Nương cười càng thê lương, nước mắt ào ào: “Vậy ta lại hỏi ngài, là ai giúp ta cởi y phục, ta hay ngài?”
“Đương nhiên là ta, nàng xinh đẹp như vậy, ta nóng lòng…” Lãnh Nghệ biết hỏng rồi, chỉ còn cách đoán bừa, mong ông trời thương xót:
Nước mắt Trác Xảo Nương rơi như hạt châu đứt, giọng cũ nát lòng: “Đêm đó chàng bị thân hữu chuốc rượu, say lắm rồi, chàng uống rượu không tốt. Thế nên bọn ta không uống rượu giao bôi, cũng không động phòng.”
“Ta, ta, ta uống say quên mất, Xảo Nương, là ta đây mà.” Lãnh Nghệ tha thiết đưa tay ra muốn chạm vào nàng, nhưng Trác Xảo né tránh, tay y hạ xuống, hết rồi, y không cách nào nói dối nữa, cái ngày y sợ nhất đã tới, nhưng giờ đây điều y sợ không phải bị bại lộ, mà sợ mất đi nàng: ” Xảo Nương, ta, ta…”
“Quan nhân ta chết khi nào, sao lại chết?” Giọng Trác Xảo Nương bình tĩnh tới đáng sợ: ” Không, không phải ngài giết chàng chứ?”
“Không, không phải, ta không giết hắn, chỉ tình cờ gặp được thôi.” Lãnh Nghệ lảo đảo, tìm một tảng đá ngồi xuống, mệt mỏi bao ngày ập tới, sức lực kiệt quệ, y không còn động lực nào cố gắng nữa rồi, nhưng trong lòng có một sự giải thoát khi sự thực được phơi bày: ” Gần cuối năm ngoái, ở khách sạn Âm Lăng, một tên sát thủ hoài nghi trên người quan nhân nàng có bảo bối, nên đã dùng mọi thủ đoạn tra tấn hắn tới chết, về sau đã chứng minh không có. Sau đó tên sát thủ liền làm như thể là hắn tự sát, ta phát hiện ra vào phòng thì muộn rồi, thấy tướng mạo hắn rất giống ta, nên ta, ta… Giả mạo hắn.”
“Đáng lẽ, đáng lẽ ta, ta nên nhận ra sớm hơn, hai người khác nhau nhiều lắm… Có nhiều lúc ta hoài nghi, một người sao có thể thay đổi nhiều như vậy, chỉ là cảm thấy ý nghĩ đó hoang đường…” Trác Xảo Nương nghẹn ngào: ” Quan nhân ta chôn ở đâu?”
“Trong thành Ba Châu, đợi quay về ta sẽ hỏi ngỗ tác, ta sẽ giúp nàng tìm nơi chôn cất hắn.” Lãnh Nghệ gục đầu:
Ọe! Trác Xảo Nương phun ra một ngụm máu lớn.
“Xảo Nương…” Lãnh Nghệ theo bản năng định tới đỡ nàng, nhưng bắt gặp ánh mắt xa lạ của nàng, người đông cứng lại:
Trác Xảo Nương ôm mặt khóc, khóc tới đất trời muốn đổi sắc, thì ra chẳng phải trượng phu có mới nới cũ, thay lòng đổi dạ, thì ra chàng sớm không còn nữa rồi, nút thắt trong lòng cởi bỏ hoàn toàn, dù toàn thân muốn lặng đi vì đau khổ, nhưng đây là đau khổ có thể phát tiết ra, không phải tâm trạng bế tắc như trước nữa.
Lãnh Nghệ vừa đau lòng vừa hổ thẹn, lẩm bẩm nói: “Xin lỗi.”
Trác Xảo Nương khẽ lắc đầu, lau đi nước mắt: “Ngài không có lỗi gì, mỗi lần chúng ta gần gũi là ta bức bách ngài… Ngài là người tốt, ngài không lợi dụng thân phận đó để khinh bạc ta… Ngài biết quan tâm, biết săn sóc, điểm này ngài hơn chàng. Ngài là người tốt, cảm ơn ngài.”
Nghe nàng cảm ơn, trong lòng Lãnh Nghệ càng không dễ chịu.
Trác Xảo Nương khóc một trận lớn, phát tiết hết bao cảm xúc dồn nén trong lòng thời gian qua, tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều: “Mai ta tìm mộ của quan nhân ta rồi, ta sẽ mang xác chàng mà đi, dù sao ta không sống được lâu nữa, ngài cứ ở lại làm quan, ta sẽ không bao giờ nói ra chuyện này với ai đâu.”
Lãnh Nghệ nghe ra sự quyết tuyệt trong giọng nàng, không khỏi sợ hãi: “Nàng đi đâu?”
“Chuyện đó không cần ngài lo.” Trác Xảo Nương trả lời dứt khoát:
“Sao ta không lo cho được.” Lãnh Nghệ đứng dậy, giọng cũng dứt khoát không kém: ” Ta đã thề trước thi thể quan nhân nàng, ta đã giả mạo hắn, thì sẽ thay hắn chiếu cố người nhà hắn cả đời. Huồng hồ, Xảo Nương, ta thích nàng, không phải vì thay thế hắn quan tâm tới nàng, mà là vì nàng… Ngày tháng ở bên nàng ta rất hạnh phúc… Xảo Nương, ta không muốn nàng chết, tin ta, ta sẽ nghĩ biện pháp để ngự y của hoàng đế trị khỏi bệnh cho nàng.”