Phần 333: Trên Liên Hoa Sơn. (1)
Đừng hỏi vì sao thứ không liên quan này lại ở trong vali súng bắn tỉa, Lãnh Nghệ là anh chàng độc thân lại thường đi chấp hành nhiệm vụ xa nhà, đó lại là bức họa báo nữ minh tinh y yêu thích, lý do đó là đủ rồi.
Quan trọng là việc điên rồ y đang định làm, đó chính là tặng bức tranh này cho Triệu Quang Nghĩa.
Trên lịch sử Triệu Quang Nghĩa nổi danh là kẻ hào sắc, sự tích nổi tiếng nhất về sự háo sắc của ông ta là ông ta thèm khát nhan sắc hoàng hậu của hoàng đế quy hàng Lý Dục, chính là Tiểu Chu Hậu, nàng là một trong những hoàng hậu bi ai nhất lịch sử Trung Quốc. Ông ta nhiều lần cưỡng bức nàng, nàng không chịu, ông ta sai cung nữ giữ hai chân nàng để mình dâm dục. Thậm chí sai họa sư cung đình vẽ lại cảnh đó, đấy chính là bức Hi Lăng hạnh Tiểu Chu Hậu vang danh dịch sử, còn lưu truyền mãi đời sau.
Nếu như ông ta thích xuân cung, mình tặng ông ta thứ này không phải đúng sở thích à?
Đây là ảnh khỏa thân tả thực, so với xuân cung đồ gì đó dọa họa sư vẽ ra thì thật hơn nhiều. Hơn nữa Triệu Quang Nghĩa thấy quen nhân vật vẽ bằng bút lông, giờ xem bức tranh phân giải cao này, có khi mũi phun ba đấu máu.
Lãnh Nghệ xem lại bức tranh lần nữa, một đôi chân trần trắng muốt thon dài ưu mỹ tương xứng với nét tú lệ tuyệt luân kia của nàng, nàng là đóa hoa tuyệt sắc đẹp như thiên tiên, thực sự là không đâu không đẹp, không chỗ nào không làm người ta nghẹn thở tại chỗ, ở đó có vẻ thanh thuần như vần thơ, có khí chất ôn nhu hàm xúc như mộng ảo đủ để làm mỗi một nam nhân điên cuồng.
Triệu Quang Nghĩa thế nào cũng thích.
Ý nghĩ này đúng là điên, chính vì điên mới càng thôi thúc người ta thực hiện, huống hồ Lãnh Nghệ đâu còn cách nào khác.
Không nghĩ nhiều nữa, Lãnh Nghệ mài mực cầm bút viết thư, chỉ nói y có một bức xuân cung đồ không tệ, muốn hiến lên hoàng đế.
Bức tranh này rốt cuộc có hiệu quả gì, trời mới biết được, tốt nhất là được hoàng đế triệu kiến, lúc đó nghĩ cách cầu xin hoàng đế hạ lệnh chữa trị cho Xảo Nương.
Viết tấu xong, Lãnh Nghệ cho vào ống trúc, gọi dịch thừa tới, dặn dò dùng cách truyền tin hỏa tốc gửi lên kinh thành.
Giờ chỉ còn cách đợi nữa thôi.
Chờ đợi luôn là thứ làm người ta khó chịu nhất, nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Lãnh Nghệ mấy hôm sau để tránh trong nhà nghi ngờ gì về tình hình sức khỏe của Trác Xảo Nương, vẫn dằn lòng tới nha môn làm việc như bình thường. Vì Liêu tri phủ ít quản việc, ông ta gần như chỉ ký tên phê duyệt, thế nên việc gì cũng tới tay Lãnh Nghệ.
Giờ y đi tới đâu trừ Thành Lạc Tiệp, Doãn Thứu, Hoàng Mai, Ngụy Đô còn có hơn mười người thân phận bất minh bám theo, nhìn có vẻ như người rảnh việc xem náo nhiệt, thực ra đó là tùy tùng của Bạch Hồng, cao thủ mà y mời còn chưa tới.
Ngày hôm đó Lãnh Nghệ rời thành làm việc, lúc tiền hô hậu ủng về nhà thì đã muộn rồi, dù trở về nhà, đám Doãn Thứu tổ chức canh phòng trước, sau đó kiểm tra khắp nhà một lượt mới để y vào.
Thảo Tuệ đứng ở cửa hậu trạch nhìn ngó, tay còn cầm áo khoác bông tơ, thấy Lãnh Nghệ về liền vui vẻ đi lên đón: “Tỷ phu về rồi.”
“Ở đây làm gì thế?”
“Tỷ tỷ bảo muội đợi tỷ phu.”
Lãnh Nghệ bật cười: “Đợi gì chứ, ta đi làm việc, có phải đi uống rượu đâu.”
Thảo Tuệ cũng cười, khoác áo lên cho Lãnh Nghệ: “Đêm khuya sương nặng, tỷ phu vất vả không để ý thân thể, bị phong hàn không hay.”
Lãnh Nghệ mặc áo lên, người ấm áp hẳn, đưa tay lên miệng thổi một hơi, thấy cả khói trắng, thời gian qua y chẳng chú ý tới gì khác, không ngờ đã là thời tiết cuối thu chuyển vào đông rồi, vậy là tính ra, y tới đây sắp tròn một năm, vui cũng có buồn càng nhiều: “Muội không nói đúng là ta không để ý đấy, trời dần chuyển lạnh rồi, muội cũng mặc phong phanh lắm, vào phòng đi.”
Trong phòng tối om không có đèn, hẳn là Trác Xảo Nương ngủ rồi, thế nên Lãnh Nghệ nhón chân thật nhẹ, sợ đánh thức nàng.
Đột nhiên Lãnh Nghệ cảm thấy một luồng gió lạnh thổi tới, trong phòng đâu ra gió lạnh chứ? Y quay đầu nhìn, tim vọt lên cổ… Cửa sổ mở! Y lập tức vén màn lên, lấy đèn hành lang chiếu vào, trên giường không có ai, chăn gấp chỉnh tề, gối để trên chăn.
Trác Xảo Nương không thấy đâu nữa.
Lãnh Nghệ xông thẳng ra cửa hô: “Thành Lạc Tuyền, Trịnh Nghiên!”
“Thuộc hạ ở đây.” Giọng Trịnh Nghiên từ trên mái nhà truyền xuống, tiếp đó nàng cũng nhảy xuống trước mặt Lãnh Nghệ: ” Đại lão gia có chuyện gì sai bảo?”
“Bộ đầu của các ngươi đâu?”
“Ra ngoài rồi ạ, vừa rồi có người tới dò xét, thuộc hạ và Thành bộ đầu đuổi theo, người đó khinh công rất cao, thuộc hạ theo không kịp, Thành bộ đầu bảo thuộc hạ ở lại bảo vệ phu nhân, đuổi theo một mình, muốn xem hắn từ đâu tới.”
“Đáng lẽ không nên đuổi theo mới phải, nhiệm vụ chính của các ngươi là bảo vệ chứ không phải là truy bắt bọn chúng… nương tử của ta không thấy đâu nữa rồi.” Vì Lãnh Nghệ không có nhiều hộ vệ, y mới là đối tượng bảo vệ trọng điểm, trong nhà chỉ có Thành Lạc Tiệp và Trịnh Nghiên, vừa rồi chẳng lẽ là kế điệu hổ ly sơn?
Nhưng chúng bắt Xảo Nương làm gì chứ? Ép mình giao ra châu báu à? Người ủy thác kia đã biết mình không có, nên sau sự kiện bắt cóc Xảo Nương lần trước, chúng đâu nhắm vào nàng.
Nếu thế chỉ có thể là…
Nghĩ tới đó Lãnh Nghệ lòng như lửa đốt, chạy vào phòng xem khắp nơi, quả nhiên trên bàn có một tờ giấy viết xiêu vẹo “Quan nhân, thiếp đi đây, chàng bảo O”, vì nàng không biết viết chữ trọng, nên khoanh tròn.
Nàng biết rồi sao? Chẳng lẽ Trác Xảo Nương đã là biết mình mắc tuyệt chứng, nên sinh ý nghĩ không xem trọng mạng sống nữa.
Lãnh Nghệ không cho đám Doãn Thứu kinh động tới gia gia mình, phái người tìm kiếm.
Bản thân y ra sau vườn xem xét, ở hai chỗ đất xốp nhìn thấy mấy dấu chân, từ ngoại hình thì khớp với dấu chân Trác Xảo Nương, thông ra cửa sau, cửa sau không đóng. Lãnh Nghệ đuổi theo, nhưng sau cửa là ngõ nhỏ lát đá, không còn dấu chân nữa.
Nàng đi đâu rồi?