Phần 332: Ý nghĩ điên rồ nhất. (2)
“Ài, đi cái gì mà đi chứ, ngài nghe ta nói đã nào, đừng có gấp…” Hoa Vô Hương dậm chân bực mình, ấn Lãnh Nghệ sốt sắng quá độ ngồi xuống ghế: ” Ông ta là ngự y của hoàng đế, chẳng lẽ còn thiếu tiền, nên bỏ tiền cũng chẳng mời được đâu… hơn nữa lại có thù với nhà ta. Nếu dùng máu ông ta làm thuốc, mỗi bảy ngày làm một chén nhỏ, thêm vào Quỷ Môn Thập Tam Châm của ta sẽ cứu được tôn phu nhân.”
“Hả? Thuốc làm từ máu người, lại còn là máu ông ta nữa, người khác không được sao?” Lãnh Nghệ chợt hiểu sao Tôn đại phu gọi đây là trò bàng môn tà đạo rồi, chính y cũng thấy chuyện này rất quái dị:
“Là thế này, ông ta là sư bá của ta, cũng là đại bá của ta, là ca ca của cha ta, nhưng hai người họ không hợp, ông ta thù nhà ta tới tận xương, đã đoạn tuyệt qua lại. Cha mẹ ta nối nhau qua đời, ông ta cũng không tới thăm viếng, còn bày tiệc mừng. Ta cũng không muốn gặp ông ta, nếu ta cầu xin ông ta chẳng những không được gì, còn khiến ông ta hận lây cả ngài.”
“Ta hiểu rồi, vì sao nhất định phải dùng máu của ông ta? Máu ông ta có gì đặc biệt?”
Hoa Vô Hương giải thích: “Tu luyện châm pháp Quỷ Môn, mỗi ngày phải uống một loại thuốc đặc biệt, lâu ngày thuốc sẽ dung nhập vào máu tạo thành một loại thuốc, người như thế gọi là dược nhân. Hiện trên đời chỉ có ông ta, nãi nãi ta và ta là có thứ máu này. Nhưng loại thuốc bằng máu này chia âm dương, ta và nãi nãi ta là nữ, tức máu âm, âm trung âm càng làm bệnh nặng thêm.”
“Vậy chỉ còn cách cầu xin ông ta?” Lãnh Nghệ cảm giác mình như đi tàu lượn, tâm trạng lúc lên lúc xuống, kiên cường như y cũng thấy sa sút:
“Đúng, bình thường là thế, nhưng ngài cầu không ích gì đó, đó là ân oán đời trước, thực ra trong ấn tượng của ta, ông ấy là trưởng bối đáng kính phục, ít nhất y thuật cực cao, có thể nói là đương thế vô song. Chỉ là tính cách ông ta cổ quái, ông ta không thích thì kề dao vào cổ, ông ta cũng không chịu chữa đâu.” Hoa Vô Hương thở dài:
“Phải có cách gì chứ? Không có cũng phải có.” Lãnh Nghệ nghiến răng:
“Vô ích, ông ta chỉ cần khám cho tôn phu nhân là biết ta dùng Quỳ Môn Thập Tam Châm trị bệnh, ông ta hận nhà ta như thế, chỉ cần chuyện có chút dính dáng tới nhà ta là ông ta bỏ mặc.”
Lại còn thế nữa, người ta là ngự y vốn khó mời, lại thêm bao trở ngại trùng trùng, nghe mà nản, Lãnh Nghệ không được phép nản, nếu không y mất Xảo Nương: “Được rồi, để ta nghĩ cách, nương tử ta còn bao lâu nữa?”
“Hai tháng tới nửa năm, cứ mỗi bảy ngày ta có thể dùng châm phong bế tâm mạch giúp tôn phu nhân không bị tam hỏa giày vò. Nhưng chân tay tê liệt, ngũ quan mất nhận thức sẽ tới, không gì cản được, đại lão gia thứ lỗi.” Hoa Vô Hương áy náy nói:
“Được, ta tin cô nương, cứ tận tình chữa trị đi, còn lại ta nghĩ cách.”
Hai người quay lại phòng, Lãnh Nghệ tự mình ra canh cửa, để Thảo Tuệ giúp Hoa Vô Hương, một tuần hương sau nàng đi ra nói xong rồi, Lãnh Nghệ cũng đã về phòng lấy mặt nạ phụ nhân trung niên của mình đưa nàng, nói lần sau tới dùng cái này càng không ai nhận ra. Hoa Vô Hương xem qua xem lại liền thích ngay, nhận lấy rời đi.
“Quan nhân, thiếp thấy khỏe hơn nhiều rồi.” Trác Xảo Nương thấy Lãnh Nghệ suốt cả ngày vì bệnh của mình mà chạy đi chạy lại, trong lòng day dứt, cố gắng mỉm cười nói: ” Chàng đi làm việc của mình đi, đừng vì thiếp để ảnh hưởng tới công việc nha môn.”
Lãnh Nghệ lấy khăn tỉ mỉ lau mồ hôi cho nàng, dặn: “Ừ, vậy nàng phải nghỉ ngơi thật tốt nhé, ta xong việc về với nàng.”
“Vâng, có Thảo Tuệ ở đây rồi, quan nhân đừng lo.” Trác Xảo Nương gật đầu:
Lãnh Nghệ không tới nha môn, mà là thư phòng, ngồi xuống ghế tựa suy nghĩ vấn đề.
Chỉ là vừa ngồi xuống, toàn thân đã rã rời, lại còn nôn khan mấy lần, y biết, hiện tượng này do y lao tâm quá độ mà ra, quá nhiều việc xảy ra làm thần kinh y lúc nào cũng ở trạng thái căng thẳng. Cảm giác mệt mỏi cô độc dâng lên trong lòng, lúc này y chỉ muốn khép mắt lại ngủ một giấc đã, nhưng y biết, dù ngủ mình sẽ tỉnh lại nhanh, không bằng cố gắng giải quyết vấn đề trước.
Ý nghĩ đầu tiên của Lãnh Nghệ là thông qua Vương Kế Ân nhờ Hoa Minh Tôn giúp đỡ, nhưng gạt đi ngay, ông ta xem biết một cái sẽ biết Xảo Nương đã được Hoa Vô Hương chữa trị, nhất định không trị bệnh cho nàng nữa.
Vậy chỉ e là phải do hoàng đế ra lệnh thôi, nếu ông ta dám cãi lệnh của cả hoàng đế nữa thì thực sự bó tay rồi. Nhưng muốn Triệu Quang Nghĩa giúp mình nào dễ, bằng cái gì người ta giúp mình đây?
Thứ Triệu Quang Nghĩa muốn nhất là kim quỹ chi minh rồi, nhưng hiện giờ thứ đó không có manh mối gì cả, biết tìm tới bao giờ? Nhưng mà ông ta còn cần tới mình, biết đâu có thể nhờ vả được…
Bỗng nhiên một ý nghĩ điên rồi nhất, hoang đường nhất nảy ra trong lòng Lãnh Nghệ, ý nghĩ này nảy ra chính y còn không kìm được phát ra âm thanh bản thân không định nghĩa được nó mang hàm ý gì… Là ngu ngốc, điên rồ hay ngây thơ?
Có lẽ cái gì cũng có một ít, một khi ý nghĩ đó nảy sinh trong đầu không cách nào xua đi được.
Thậm chí còn có chút đùa ác nảy sinh trong đó, nếu ông ấy thấy thứ này sẽ có phản ứng gì?
Ý nghĩ này mạnh mẽ tới mức Lãnh Nghệ không ngồi yên được, phải đừng dậy đi qua đi lại, tay liên tục bóp cằm, trong đầu không ngừng có tiếng nói ác quỷ thôi thúc, làm đi, làm đi.
Cuối cùng y hít sâu một hơi, lấy vali chứa súng bắn tỉa ra, lấy trong đó một cuộc giấy, từ từ mở ra.
Đó là bức họa báo cỡ lớn, trên đó một nữ minh tinh nổi danh toàn thân trần truồng dựa vào bên người một con mãnh hổ, bức ảnh có cả vẻ đẹp lẫn sự nguy hiểm tạo ra tương phản tràn ngập dụ hoặc.
Đó là cơ thể nữ nhân diễm lệ tuyệt luân làm người ta hoa mày chóng mặt, hô hấp nghẹn lại, một cặp vú vươn cao căng tràn, một đôi núm vú vừa non nớt mềm mại đáng yêu như nụ hoa mới nợ thẹn thẹn thò thò vươn lên cao, chiếc eo nhỏ thon thon vừa một vòng tay mềm mại như không xương, mông tròn lẳn ưu mỹ, bụng bằng phẳng trơn mịn trắng ngần, cùng với nhúm lông đen mềm mại rõ nét, đan xen nhau thành bức tranh mỹ lệ nhất, không có một chút xíu tỳ vết nào, đường nét lưu loát ưu mỹ cực độ.
Bên cạnh là con mãnh hổ uy nghi, khí thế khiếp người, mang một cái vẻ quân lâm thiên hạ.