Phần 330: Sống không bằng chết
Đám người Lãnh Trường Bi, Trác Đại Hữu mừng rỡ có câu này của Hoa Vô Hương rồi, xem Lãnh Nghệ còn nói được gì? Chính đại phu còn thừa nhận là không đủ khả năng chữa trị. Lãnh Nghệ vừa lo vừa tức, nghĩ Hoa Vô Hương còn nhỏ, bị người ta nói thế thì giận dỗi không chữa nữa, còn định khuyên thì thấy nàng nháy mắt với mình.
Lãnh Nghệ thoáng cái hiểu ý nàng, tuy không muốn lại phải đưa Xảo Nương đi, nhưng đành nói: “Nghe theo lời gia gia vậy.”
Lãnh Trường Bi đang như trời muốn nổi bảo trở thành đắc ý: “Thế mới đúng, mau mang Xảo Nương tới y quán khác.”
Lãnh Nghệ định tới bế Xảo Nương, Tiêu thị giành trước cỏng nàng lên: “Để ta làm được rồi.”
Thế là Lãnh Trường Bi chỉ huy phu phụ Trác Đại Hữu đi ngay, Lãnh Nghệ áy náy vô cùng ở lại định xin lỗi Hoa Vô Hương, nàng nói trước: “Bệnh của phu nhân tạm thời khống chế được rồi, để nàng yên tâm tĩnh dưỡng, ngàn vạn lần đừng để nàng thương tâm nữa, ngài đi nhanh đi, đừng để họ nghi ngờ…”
Bệnh của Xảo Nương là do thương tâm? Có chuyện gì khiến nàng thương tâm chứ, Lãnh Nghệ mang theo nghi hoặc chạy ra ngoài. Tiêu thị đã vào xe ngựa, nói: “Đại lão gia để ta chiếu cố Xảo Nương, ngài cưỡi ngựa đi.”
Nói vong vội hạ rèm xe xuống, Lãnh Trường Bi cũng vội bảo xe ngựa lên đường, như đề phòng Lãnh Nghệ đổi ý.
Mục tiêu của họ là Linh Chi Y Quán, chính là y quán đầu tiên Lãnh Nghệ tới đêm đó.
Trong xe Tiêu thị quả nhiên nói với Trác Xảo Nương: “Đại lão gia sao có thể làm thế, rõ ràng không muốn chữa cho muội.”
Trác Xảo Nương nhắm mắt, yếu ớt nói: “Không phải đâu.”
“Thôi đi, còn hai chúng ta, muội không cần nói đỡ cho y, y nghĩ gì, tất cả đều biết, cả lão thái gia cũng không chấp nhận được nữa, muội còn nói giúp y à?”
“Muội…”
“Cũng tại muội đó, chuyện tới mức này là do muội không giữ được trái tim y! Được rồi, cứ chữa bệnh khỏe đi đã, có tẩu tẩu ở đây, không cần biết có thứ hồ ly tinh nào mò vào nhà cũng đừng hòng toại nguyện.” Tiêu thị như con thú xù lông bảo vệ lãnh địa của mình:
Trác Xảo Nương nghe những lời này càng đau khổ, chỉ thấy đất trời quay cuồng như rơi vào lỗ sâu không đáy, nói không ra lời.
Trong tiếng lải nhải luôn mồm của Tiêu thị, xe ngựa rốt cuộc đã tới nơi.
Đám Thành Lạc Tiệp đã tới trước, bao vây cả y quán, đuổi hết người chữa bệnh khác đi, Lãnh Nghệ thấy làm thế không ổn, nhưng sát thủ Vô Tâm giỏi cải trang hành thích, đành phải kệ họ.
Tôn lão đại phu biết thông phán đại lão gia tới nơi dẫn cả nhi tử và các đại phu, hỏa kế khác ra nghênh tiếp, xung quanh không ít người chỉ trỏ bàn tán, hiển nhiên sẽ không thiếu lời nói xấu.
Tôn lão đại phu miệng nói lời khách khí, bảo Tiêu thị đặt Trác Xảo Nương lên giường, lòng thì lo ngay ngáy, vì cha con họ đều xem qua bệnh cho Trác Xảo Nương rồi, đều bảo nàng chết chắc, phải biết làm sao.
Lãnh Trường Bi nào biết khổ tâm của người ta, lớn tiếng nói: “Dùng thuốc tốt nhất, không sợ tốn tiền, chỉ cần chữa khỏi bệnh là được.”
Tôn lão đại phu cười méo miệng: “Lão hủ sẽ tận tâm.”
Lãnh Trường Bi ngồi xuống bên giường hiền hòa nói với Trác Xảo Nương: “Cháu yên tâm, gia gia hỏi rồi, đây là y quán tốt nhất Ba Châu đấy, cả quan quý cũng tới chữa, nhất định chữa khỏi cho cháu… Được rồi, người khác ra ngoài cả đi, để đại phu tĩnh tâm chữa bệnh.”
Trong phòng chỉ có ba người, Tôn lão đại phu ngồi xuống bên giường, đưa tay chẩn mạch, vừa chạm vào mạch đã kinh hãi: “Dám hỏi thông phán đại nhân, phải chăng mấy ngày qua có cao nhân trị bệnh cho tôn phu nhân?”
“Đúng, là tiểu cô nương ở hiệu thuốc Hoa thị, tên Hoa Vô Nương.” Lãnh Nghệ hỏi: ” Thế nào tình hình nàng tốt hơn chứ.”
Tôn đại phu không đáp, khám bệnh rất kỹ càng sau đó đứng dậy mới Lãnh Nghệ vào phòng trong nói chuyện.
Trong phòng nhỏ vốn dùng để các đại phu tọa đường nghỉ tạm, Tôn đại phu vuốt râu rất lâu tựa như cân nhắc rất kỹ mới nói: “Đại lão gia, lần trước lão hủ nói không quá lời, bệnh của tôn phu nhân là tử chứng, hẳn ra đi trong ngày hôm đó, giờ còn sống là kỳ tích.”
Lãnh Nghệ gật đầu: “Đúng thế, y thuật của Hoa cô nương rất cao cường, họ lại không tin ta.”
“Đại lão gia, không phải thế đâu.”
“Là sao?”
“Không biết cô nương kia dùng cách gì đánh tan máu ứ ở cao hoang, đồng thời bảo hộ tâm mạch khô kiệt của tôn phu nhân mà giữ mạng tới giờ.” Tôn đại phu ngữ khí chẳng có gì là vui mừng: ” Bệnh tới cao hoang, đâu phải thứ bàng môn tả đạo chữa được, tự lừa mình lừa người thôi.”
Tim Lãnh Nghệ vọt lên tận cổ: “Hả thế là sao?”
“Đây là cách uống thuốc độc giải khát, tôn phu nhân tuy giờ đã tỉnh, nhưng máu ứ đã tán đi kỳ kinh bát mạch, dần dần sẽ thấy mệt mỏi, rồi tứ chi không cử động được. Máu ứ xâm lấn dẫn tới lúc tai không nghe được, mắt không thấy được, miệng không nói được, lúc đó sống cũng khác gì ở địa ngục.” Tôn đại phu nói cực kỳ nghiêm túc:
Lãnh Nghệ nghe thôi mà mặt đã cắt không ra máu: “Không thể nào.”
“Chưa hết.” Tôn đại phu thở dài, thần sắc ảm đạm: ” Đó mới là máu ứ, còn tâm can tỳ tam hỏa chưa trừ, chỉ dùng cách tà đạo nào đó khống chế, nhưng khi kinh mạch yếu đi, tam hỏa rồi có lúc vô pháp giữ được, lúc đó tôn phu nhân không chỉ thành phế nhân, mà còn như bị lửa thiêu đốt, chết thống khổ vô cùng… Đại lão gia, lão hủ hành y 40 năm, quyết không dọa ngài đâu, nếu nửa tháng sau tôn phu nhân còn nhìn thấy được, ngài cứ tới đây rỡ chiêu bài Linh Chi Y Quán, trị tội lão hủ.”
Lãnh Nghệ mới đầu còn nghĩ ông ta vì đố kỵ mà nói thế, nhưng càng nghe càng hồn xiêu phách lạc, hy vọng vừa nhen lên được vài ngày không ngờ lại bị dập tắt một cách tàn nhẫn nhất, Xảo Nương có tội gì mà ông trời nỡ hành hạ nàng như thế chứ?
Phải mất rất lâu Lãnh Nghệ mới khống chế được bản thân, nghĩ tới còn có Hoa Vô Hương, bình tĩnh lại hỏi: “Còn cách nào không?”
Tôn đại phu lắc đầu thở dài: “Phàm là có cách, đêm đó đại lão gia tìm tới, lão hủ đã dùng rồi… Ôi xin thứ lão hủ vô năng.”