Phần 328: Tao khang chi thê. (1)
Lúc này bên ngoài trạch viện xôn xao, bước chân rầm rập, hiển nhiên có rất nhiều người đồ về phía này, sau đó Lãnh Nghệ nghe thấy tiếng Vũ bộ đầu, thì ra là bộ khoái nha môn biết chuyện kéo tới, chẳng trách Bạch Hồng lại đi ngay.
Đã có Doãn Thứu ở ngoài giao thiệp với người nhà môn, Lãnh Nghệ định quay về chỗ Xảo Nương thì Thành Lạc Tiệp nấp sau cửa nãy giờ chặn đường, ánh mắt vẫn ngơ ngẩn nhìn theo hướng Bạch Hồng rời đi: “Không ngờ hảo hữu của chàng lại là thủ lĩnh của Bạch Hồng, chàng biết lai lịch của cô ta không?”
Lãnh Nghệ hơi cau này: “Sao thế?”
“Chàng cẩn thận đấy, cô ta không đơn giản chỉ là một sát thủ thôi đâu mà còn có quan hệ mật thiết với triều đình nữa.”
“Hả, sát thủ mà có quan hệ với triều đình?”
“Cụ thể thiếp cũng không biết, chỉ nghe hoàng hậu từng nhắc tới cô ta…” Thành Lạc Tiệp hạ thấp giọng xuống: ” Lúc đó thái tổ vẫn còn, một lần thiếp cùng hoàng hậu theo thái tổ đi săn, không biết họ nói gì mà không vui lắm, sau đó hoàng hậu nói, nếu không được thì để Bạch Hồng đi… Muội thấy họ nói chuyện cơ mật liền lui ra.”
Lãnh Nghệ sớm nghi thân phận Bạch Hồng khác thường mà, nếu có dinh líu không gì lạ, mối quan hệ phức tạp giữa y và Bạch Hồng chẳng thể giải thích được, nên chỉ nói: “Không có gì, ta chỉ bỏ tiền thuê nàng giúp thôi, không có quan hệ gì cả.”
Thấy trong sân đã yên ổn, bốn xung quanh được người của nha môn bao vây, mọi người lục tục quay về, Lãnh Trường Bi chống quải trượng, tức giận vô cùng: “Chuyện này rốt cuộc là sao, cường đạo ở đâu ra, ngang nhiên xông vào quan trạch, hành hung giết người giữa ban ngày ban mặt?”
Lãnh Nghệ trấn an: “Gia gia, chúng ta bắt được một tên, giết được một tên, chỉ cần tra được ra sào huyệt của chúng là sẽ bắt được chúng thôi. Gia gia nhớ cháu phá được vụ án quan trọng nên được triều đình chú ý rồi đề bạt chứ, e là kẻ liên lụy tới vụ án đó muốn trả thù, hoặc muốn bắt con tin để cướp người trong ngục. Là đám ác đồ bị triều đình truy nã, sớm muộn cũng bị bắt thôi ạ, gia gia đừng lo… Doãn bộ đầu, chuyện thẩm vấn giao cho ngươi.”
“Vâng!” Doãn Thứu đi ngay, bị bắt sống chính là phụ nhân đóng giả người đường hội:
Lãnh Trường Bi nghe Lãnh Nghệ giải thích như vậy thì tin ngay, lòng tuy vẫn sợ nhưng rất tự hào vì tôn tử tài giỏi, nếu đám người này bị chú ý rồi, tin rằng sớm muộn cũng bị bắt hết thôi.
Xảy ra chuyện như vậy tất nhiên đường hội không thể biểu diễn, Lãnh Nghệ thương cho đường hội vì mình mà liên lụy, không những trả tiền thuê gấp đôi mà còn bồi thường hai người bị giết một khoản lớn. Người trong đường hội cảm kích vô cùng, bọn họ còn đang sợ mình để sát thủ lẻn vào đoạn mà mang tội kìa.
Lại đi ra gặp đám Vũ bộ đầu, kể vắn tắt chuyện xảy ra, xử lý xong xuôi mọi việc, Lãnh Nghệ về phòng, không ngờ thấy giường thả màn che kín, có chút bất an, vén màn lên thấy Trác Xảo Nương co ro trong chăn không nhúc nhích, cúi xuống gọi: “Xảo Nương, Xảo Nương, nàng làm sao vậy?”
Trác Xảo Nương không đáp, vẫn nắm im lìm.
Lãnh Nghệ hoảng sợ ngồi xuống, cần thận xoay người nàng lại, chỉ thấy mặt nàng trắng bệch như giấy, nắm chặt cái khăn tay toàn máu, khóe miệng toàn máu tươi, hoảng hốt gọi lớn vọng ra ngoài: “Chuẩn bị xe ngựa, mau.”
Thảo Tuệ thấy vậy cũng hoảng, cuống cuồng gọi người chuẩn bị ngựa.
Lãnh Trường Bi nghe thấy Thảo Tuệ hô hoán cũng vội chạy vào, gấp giọng hỏi: “Sao, sao thế này, không phải khỏe rồi à?”
“Cháu cũng không biết, nàng lại nôn ra máu rồi.” Lãnh Nghệ bế Trác Xảo Nương khỏi phòng:
Đám Doán Thứu cũng tập trung hết lại, bố trí cảnh giới, bọn họ đã biết đối thủ là tổ chức sát thủ Vô Tâm, không phải chuyện đùa.
Xe ngựa vừa mới lên đường, tùy tùng của Bạch Hồng canh gác bên ngoài cũng đi theo, thêm hơn chục người nha môn do Vũ bộ đầu chỉ huy, tạo thành đội ngũ gần hai mươi người, rầm rộ tiến về hiệu thuốc Hoa thị. Lại có người ven đường thấy chuyện lạ, không ít người hiếu sự đi theo.
Trên xe, có lẽ do xóc nảy, Trác Xảo Nương từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Lãnh Nghệ gọi khẽ: “Quan nhân!”
Lãnh Nghệ mừng lắm, ôm nàng an ủi: “Xảo Nương, đừng lo, sắp tới y quán rồi, nàng sẽ mau chóng khỏe thôi.”
Trác Xảo Nương khóe miệng nhúc nhích, nàng muốn làm bộ cười nhẹ nhàng, nhưng không còn sức. Mặt áp vào lồng ngực Lãnh Nghệ, nghe thấy tiếng tim đập như trống của y, quan nhân vì lo cho mình mà sốt ruột sao?
Nàng chợt nhớ lúc mới thành thân, một lần nàng đi lấy củi, do không cẩn thận mà vấp ngã, tay bị cứa một đường chảy bao nhiêu máu. Khi đó quan nhân cũng ôm chặt nàng vào lòng đi tìm lang trung, tim chàng cũng đập y như lúc này.
Thì ra quan nhân vẫn quan tâm tới mình như cũ, có phải mình nghĩ quá nhiều rồi không? Mình lại làm quan nhân phải lo lắng rồi, chẳng giúp được gì cho quan nhân lại chỉ gây phiền phức, Trác Xảo Nương trách bản thân như thế.
Khụ! Khụ!
Nàng bắt đầu ho dữ dội, mỗi lần ho máu tươi lại phun ra, dính vào áo Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ lòng thắt lại, chỉ biết khẽ vô vỗ lưng nàng, vừa liên tục trấn an.
Xe ngựa đi rất nhanh, chẳng mấy chốc tới Hiệu thuốc Hoa thị, đám Doãn Thứu lập vòng cảnh giới, không cho bất kỳ ai tới gần, người của nha môn tạo thành vòng tròn thứ hai, người của Bạch Hồng lẫn trong đám đông đề phòng.
Lãnh Nghệ bế Trác Xảo Nương xuống xe, vừa chạy vào hiệu thuốc vừa gọi lớn: “Hoa cô nương, Hoa cô nương!”
Hiệu thuốc Hoa thị vẫn vắng tanh, chẳng có ai vào khám bệnh bốc thuốc, chỉ có Hoa bà bà một mình cô đơn ngồi sau quầy, đôi mắt trắng đục nhìn trần nhà.
Lãnh Nghệ nói gấp: “Hoa bà bà, nương tử ta lại ho ra máu rồi.”
“Đoán được rồi, nghe giọng khẩn cấp của ngài là biết.” Hoa Vô Hương từ bên trong nói vọng ra: ” Đưa vào đây đi.”
Lãnh Nghệ vội vàng bế Trác Xảo Nương vào bên trong, đặt lên cái giường nhỏ. Trác Xảo Nương vẫn ho liên hồi, vạt áo toàn máu tươi.
Hoa Vô Hương đang ngồi tập viết thi từ, gác bút lấy ra ống kim châm, liên tục đâm vào ngực Trác Xảo Nương, tiếng ho dần dừng lại, nhưng vẫn cứ thở dốc.