Phần 327: Lãnh huyết vô tâm. (3)
Nữ tử bị xé rách váy, cặp đùi nõn nã lộ ra ngoài cũng chẳng bận tâm, hỏi Bạch Hồng: “Chúng ta nói thẳng đi, ngươi được trả bao tiền bảo vệ tên cẩu quan đó, ta trả gấp đôi.”
Bạch Hồng lạnh lùng đáp: “Vô Tâm, nếu ngươi chịu dừng tay đứng ngoài chuyện này, ta trả gấp năm.”
Lãnh Nghệ vừa chạy ra thì nghe thấy câu này, hết sức bất giờ, không nghĩ Vô Tâm lại là nữ nhân, nhìn kỹ lại, nữ nhân này hiển nhiên đeo mặt nạ, lúc đó ả mặc y phục của Trác Xảo Nương, tên hán tử kẹp cổ che gần hết mặt nên y mới nhầm, may tích tắc cuối cùng y nhận ra, né được cú đá chết người, y không mặc áo giáp chống đạn, trúng chỉ có đường chết.
Vô Tâm cười duyên: “Làm ăn phải chân thành, ngươi đã biết ta mà ta không biết ngươi, có thể dùng mặt thật nói chuyện không?”
Bạch Hồng gật đầu, nàng biết Vô Tâm đáng sợ ra sao, nếu có thể thương lượng được là tốt nhất: “Được.”
Vô Tâm chẳng thèm xoay người, lên giọng như chủ nhân nơi này: “Tất cả xéo ra ngoài!”
Đám thích khách đóng giả hí tử lui trước, trừ tên hán tử hùng tráng đóng giả bắt cóc ả là ở lại. Bạch Hồng cũng cho người mình lùi ra.
Lãnh Nghệ đi tới đỡ Lãnh Trường Bi: “Gia gia, mọi người cũng ra đi, cháu không sao đâu.”
Lãnh Trường Bi mặt vàng như nghệ, một lão nông như ông sao từng thấy chuyện này, chưa sợ tới ngã bệnh là giỏi rồi, nắm chặt tay Lãnh Nghệ như dặn y cẩn thận rồi theo đám Doãn Thứu ra ngoài.
Trong sân chỉ còn lại bốn người.
Vô Tâm đưa tay lên lột mặt nạ, để lộ ra gương mặt nữ nhân, ngũ quan đoan chính đường nét, khá xinh xắn, chỉ là môi mỏng không có sắc máu, mày ngập ngụa sát khí: “Bạch Hồng tới ngươi.”
Bạch Hồng hết sức ưu nhã tháo mặt nạ già nua, dung nhan tuyệt thế hiển lộ, ngọc dung bình lặng như mặt hồ không gợn sóng, càng làm nàng có vẻ đẹp xuất trần như chẳng thuộc về nhân gian.
Cả Lãnh Nghệ nhìn thấy dung mạo nàng không chỉ một lần, lần nào cũng phải chấn động.
Vô Tâm ngây người khẽ thở dài đeo mặt nạ lên: “Thì ra thế gian có nữ tử dung mạo bậc này, ta mở mắt rồi.”
Trác Xảo Nương nhìn qua khe cửa, thấy nhan sắc khuynh thành của Bạch Hồng thì si dại, mặt trắng bệch, té ra quan nhân có một vị hồng nhan tri kỷ như vậy, so với tỷ muội Thành gia còn hơn mấy phần. Còn so với bản thân, mình khác gì, con sâu trong bụi cỏ đâu, có nữ tử như vậy, quan nhân còn yêu thương mình nữa sao… kể cả quan nhân vẫn yêu thương mình, mình cũng xứng sao?
Lòng vừa đau khổ vừa tự xót thương bản thân, đột nhiên thấy miệng ngòn ngọt, Trác Xảo Nương biết không hay, không nên suy nghĩ lung tung, nhắm chặt mắt, quay lại.
Thảo Tuệ luôn để ý tới Trác Xảo Nương, thấy vậy vội dìu nàng về phòng.
Trác Xảo Nương nằm xuống giường thả màn, Thảo Tuệ nghĩ nàng mệt muốn nghỉ ngơi, không biết trong tay nàng nắm chặt khăn tay dính máu.
Ngoài sân!
Vô Tâm nhắc lại kiến nghị của mình: “Nếu ngươi đồng ý không quản việc này, không những ta chấp nhận mọi giá ngươi đưa ra, sau này chúng ta còn có thể bắt tay làm ăn lớn.”
Bạch Hồng vẫn thái độ lạnh nhạt: “Tiền không phải vấn đề, gấp năm lần là đủ để ngươi lui khỏi giang hồ rồi.”
Nụ cười Vô Tâm biến mất, lạnh lẽo nói: “Vậy là không thể thương lượng rồi.”
“Cứ lấy đao kiếm nói chuyện đi.”
“Được, ngươi nhất định muốn làm kẻ địch của ta, vậy thì hết cách, lần này ta không thành công, nhưng lần sau các ngươi không may mắn thế đâu. Bạch Hồng, ngươi biết thủ đoạn của ta.”
Lãnh Nghệ bất ngờ đi tới chỉ tay vào mặt Vô Tâm, giọng vang vang uy phong chính trực: “Các ngươi làm sát người vô tội, bản quan tuyệt không bỏ qua, tốt nhất lập tức đầu hàng, nếu không bản quan chỉ có thể bắt ngươi! Nếu kháng cự, giết không cần hỏi.”
Vô Tâm chẳng thèm lời của Lãnh Nghệ vào tai, trong mắt chỉ có Bạch Hồng: “Thật không hiểu nổi vì sao ngươi bảo vệ một tên cẩu quan ngu ngốc như thế?”
Lãnh Nghệ đùng đùng nổi giận: “To gan, dám chửi mắng mệnh quan triều đình, ngươi thực sự không sợ vương pháp sao? Vì sao hành thích bản quan, mau mau khai ra.”
Vô Tâm lúc nãy còn chút nghi ngờ, vì khi vào tích tắc cuối cùng sắp đá trúng Lãnh Nghệ thì y ngã xuống làm cú đá giết người chệch trong gang tấc. Bây giờ nghe mấy lời thư sinh ngu ngốc đó thì nghi ngờ tiêu tan. Không trả lời mà nhảy người về phía nam tử, nam tử ôm chân ả xoay người một vòng ném mạnh. Vô Tâm như cưỡi mây đạp gió bay đi, chân vừa đạp lên tường bao thì ném thừng, nam tử chộp lấy, Vô Tâm dùng lực kéo mạnh, hắn mượn đà phóng ra ngoài tường bao.
Một loạt động tác thuần thục diễn ra chỉ trong giây lát, gần như chớp mắt một cái, cả hai biến mất.
Bạch Hồng không hề ngăn cản, nhìn động tác của chúng thì rõ ràng đã phối hợp nhiều lần, hẳn cũng có thủ đoạn đề phòng, nếu luận về võ công thi Vô Tâm kém hơn nàng, nhưng thủ đoạn đáng sợ, chuyện vừa rồi là minh chứng: “Đáng tiếc ngươi không tiện ra tay, nếu không chúng ta liên thủ thì chúng đừng hòng thoát.”
Lãnh Nghệ cũng tiếc lắm, vì y không thể không thừa nhận lời Vô Tâm nói, thủ đoạn của chúng không sao đề phòng xuể: “Đành đợi lần sau!”
“Sao ngươi nhìn ra xướng phụ kia là sát thủ?”
“Thực ra là gia gia ta nhắc ta, người nói phụ nhân đó hát không khớp với người còn lại, như thế mà dám tới biểu diễn cho đại lão gia ta xem à? Thế nên ta liền lưu ý.”
“Ngươi rất cơ trí, vậy sau đó Vô Tâm đóng giả nương tử ngươi, nói thật là ta không hề nhận ra…” Bạch Hồng vốn rất đề phòng rồi, vậy mà để cho đối phương có hai cơ hội lớn, suýt phải ôm hận:
“Ha ha, là nhờ cái vòng đeo trên cổ Xảo Nương, đó là thứ chỉ Thổ Phồn mới có, đặc biệt viên cửu nhãn thạch ở giữa, là thứ có duyên mới gặp được có tiền chẳng thể mua.” Lãnh Nghệ không khỏi cảm thán thực sự trong cõi u mình có sự an bài, nếu không gặp thương nhân Thổ Phồn Đạt Mã Dát kia rồi loạt chuyện sau đó khiến viên cửu nhãn thạch rơi vào tay y, có lẽ hôm nay y bỏ mạng rồi: ” Đa tạ.”
“Còn phải nói đa tạ sao?” Bạch Hồng nói xong thì người cũng loáng lên biến mất: