Phần 311: Nửa đêm cầu y. (2)
Ngoài xe ngựa có treo một cái đèn bão lắc lư không ngừng theo nhịp xe chạy, ánh sáng lay động chiếu vào trong khoang xe, Lãnh Nghệ thấy khuỷu tay mình có vết máu đỏ tươi.
Y vội đỡ Trác Xảo Nương lên, khóe miệng nàng vương chút máu, mặt từ đỏ đã thành trắng như giấy, lỗ mũi phập phồng thở như kéo bễ, đây là dấu hiệu không ổn chút nào: “Làm sao lại thế này, sao đột nhiên lại thế này? Thảo Tuệ, tối nay đã có chuyện gì xảy ra?”
Thảo Tuệ dù giỏi giang, song cũng chỉ là nha đầu, tình cảm của nó với Trác Xảo Nương rất lớn, mếu máo khóc đứt quãng: “Tỷ tỷ từ nhà ca ca tẩu tẩu về, đột nhiên lại muốn tắm, cho cả hoa vào nữa… sau đó tỷ phu quay về phòng rồi lại đi… tỷ tỷ được một lúc rồi đi ra… nói, nói tới thư phòng tìm huynh, không cho muội theo… muội, muội thấy trong lòng bất an, tới thư phòng xem thử, không thấy… Tìm, tìm khắp cả nhà, không hiểu sao tỷ tỷ lại ngồi ở dưới gốc cây trong vườn… Cũng, cũng chẳng biết bao lâu.”
Lãnh Nghệ ngơ ngác nghe câu chuyện lộn xộn đó, đầu óc phá án của y đã xâu chuỗi lại làm một, Xảo Nương đột nhiên đi ngủ sớm, nằm trên giường chỉ mặc áo mỏng hở hang lộ ra cả áo lót, đêm khuya tới thư phòng… Y lờ mờ nhận ra điều gì, tại mình, là tại mình thời gian qua lạnh nhạt với nàng, không để ý tới nàng. Xảo Nương lại hay cả nghĩ, nhất định lúc đó mình ở trong thư phòng hiểu lầm là Thảo Tuệ nên trừng mắt quay lại, khiến nàng hiểu lầm…
Thực ra lúc đó Trác Xảo Nương không vào mà đi ngay, Lãnh Nghệ cũng đã mường tượng là sẽ khiến nàng hiểu lầm, nhưng không quá để ý, cho rằng lát nữa về dỗ dành nàng vài câu là được… Ai ngờ xảy ra cơ sự này, lòng như dao cắt, vừa hối hận vừa đau xót.
Chát! Chát!
Thảo Tuệ giật bắn mình, thấy Lãnh Nghệ tát bản thân tới sưng mặt, vội nhào tới ôm cánh tay y: “Tỷ phu, đừng thế mà, đừng thế mà… Hu hu hu…”
Xe ngựa chạy càng nhanh, vó ngựa nện như sấm, xuyên qua từng con đường, rốt cuộc ngựa hí lên, xa phu gọi gấp: “Lão gia, đến rồi, đến rồi.”
Thảo Tuệ nhảy ngay xuống xe che ô, Lãnh Nghệ bế Trác Xảo Nương chạy lên bậc thềm, gọi lớn: “Mở cửa, mửa cửa! Đại phu!”
Đáp lại y là tiếng chó sủa điên cuồng ở nhà bên, tiếng gọi cửa của Lãnh Nghệ xuyên qua màn mưa, văng vẳng trên con phố vắng.
Thảo Tuệ cũng đập cửa rầm rầm.
Chốc lát sau ô cửa nhỏ mở ra, hỏa kế thỏ đầu ra, không nói lời thừa thãi: “Đi cửa bên, cửa bên.”
Lãnh Nghệ vội ôm Trác Xảo Nương lách qua cửa nhỏ vào trong, chỉ thấy cái đèn lồng treo trên đầu tủ thuốc, không gian phát tán mùi thuốc thoang thoảng: “Đại phu đâu, bị bệnh gấp!”
“Đừng vội, đặt người nằm xuống giường đã…” Hỏa kế gặp loại chuyện này nhiều rồi, ngáp ngắn ngáp dài đi vào hậu viện gọi người:
Lát sau một chàng trai trẻ chỉ mới trên hai mươi, chưa ba mươi vừa mặc y phục vừa chạy ra, nhìn bệnh nhân trên giường: “Bị làm sao?”
Lãnh Nghệ trong lúc khẩn cấp trả lời ngắn gọn xúc tích: “Thê tử ta gặp mưa, toàn thân nóng ra, nói mơ, ho mạnh, vừa rồi ho ra máu.”
“Ho ra máu à?” Tôn đại phu vừa chỉnh y phục vừa lắc lư người ngâm nga như đọc thuộc lòng: ” Gia sư nói, người ho ra máu thì tức là hoặc hư tổn lớn, hoặc uống rượu quá độ, hoặc ăn quá no, hoặc là ưu tu oán nộ quá lớn… Á, ngài ngài là thông phán đại lão gia.”
Trang thành Ba Châu có rất nhiều người nhận ra y, Lãnh Nghệ biết điều đó nên chẳng ngạc nhiên, gật đầu: “Là ta.”
Tôn đại phu vội vàng vái dài: “Thông phán đại lão gia quang lâm, thật vẻ vang cho quán nhỏ, tiểu nhân họ Tôn, tên Phàm, Phàm trong trác tuyệt bất phàm…”
“Làm phiền đại phu chưa bệnh đã…” Lãnh Nghệ nóng ruột cắt lời hắn:
“Dạ dạ!” Tôn Phàm vái mấy cái, ngồi xuống ghế nhỏ bên giường, lại thấy không ổn, thông phán đại lão gia đang đứng mà mình ngồi là vô phép, vội đứng lên khiêm nhường nói: ” Mời đại lão gia ngồi ạ.”
Lãnh Nghệ suýt đánh người, nghiến răng rít lên: “Ngươi chữa bệnh đi.”
“Vâng! Vâng!” Tôn đại phu gọi hỏa kế mang thêm đèn, biết đây là phu nhân thông phán thì hết sức câu nệ, đặt hờ ngón tay lên cổ tay Trác Xảo Nương, rồi đứng dậy lễ phép nói với Thảo Tuệ: ” Mời cô nương mở miệng phu nhân để tiểu nhân xem lưỡi.”
Thảo Tuệ muốn mở miệng Trác Xảo Nương, nhưng nàng ngậm chặt miệng, còn giãy giụa phản kháng, Lãnh Nghệ phải giữ lấy cho Thảo Tuệ cạy miệng nàng ra.
Tô đại phu nghiêng đầu nhìn một lúc, tay run run vuốt chòm râu lưa thưa, mặt sợ hãi: “Bệnh của Tôn phu nhân e là không hay.”
“Không hay thế nào?”
“Gia sư nói, phàm thấy máu, thân nhiệt tăng mạnh, khó chữa. Nếu thở dốc ho, mạch nhanh, nóng thì ắt chết… Nếu gia sư tới may ra còn chữa được…”
“Gia sư ngươi ở đâu?”
“Gia sư tuổi đã cao, ban đêm không ở lại hiệu thuốc, nếu như cần, có thể gọi.”
Lãnh Nghệ nhẫn nại cực độ mới không cho cái têm rườm ra này một đấm: “Ở đâu?”
Tôn Phàm nghe ra y đã giận, không dám dông dài nữa: “Thành đông, hơi xa, phải ngồi xe đi, không may là đánh xe của hiệu hôm nay có việc đã xin nghỉ.”
“Lên xe của ta, tới thẳng nhà tìm lão đại phu trị bệnh, không cần đi gọi cho phiền.” Lãnh Nghệ quyết định nhanh:
Tôn đại phu ra ngoài nhìn cái xe ngựa, bệnh cũ tái phát: “Xe ngựa nhỏ quá, trong xe không ngồi được mấy người chúng ta, bên ngoài lại đổ mưa, tiểu nhân đi lấy cái áo tơi, ngồi trên càng xe dẫn đường.”
Hỏa kế toát mồ hôi thay Tôn Phàm, ai chẳng nhìn ra thông phán đại lão gia sắp giết người rồi, mà hắn còn đứng đó mà lải nhải. Cuống lên đi lấy mũ áo tơi, đội lên cho hắn rồi đẩy ra ngoài, cứu lại cho hắn một cái mạng nhỏ.
Xe ngựa lại chạy như gió lốc, lần này còn nhanh hơn cả lần trước, không ngờ vì đi quá nhanh, sàn đá lại trơn, thấy sắp lao vào dãy nhà phía trước, xa phu vội vàng ghìm cương, chỉ nghe những tiếng leng keng không dứt thành chuỗi dài rợn người. Cả cái xe ngựa khựng lại tích tắc rồi lao về phía trước mất kiểm soát, mã phu bên ngoài ra sức la hét, Lãnh Nghệ phản ứng nhanh một tay ôm chặt lấy Trác Xảo Nương, một tay bám vào khung xe. Thảo Tuệ theo đà quán tính, ngã văng ra ngoài.
Mã phu trổ hết bản lĩnh mới khống chế được ngựa, cả cái xe đổ ập xuống, cách dãy nhà kia một đoạn nhỏ. Lãnh Nghệ đã kịp bế Trác Xảo Nương nhảy xuống khi xe giảm tốc, những người khác đều ngã nghiêng ngả mỗi người một nơi.